Trần Hùng đá một phát trúng đüng quan của Hồ Hạo, còn không cổ ý thu lực. Tiếng hét thảm thiết vang lên, Trần Hùng lập tức quỳ xuống, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy. Đảm áo đen thấy thế thì lập tức ra tay đánh Trần Hùng. "Bich bịch bịch!"
Tiếng động vang lên, tính ra chi có một hai giây, cả đám đều nằm rạp dưới đất. Lâm Ngọc Ngân kinh ngạc đứng tại chỗ không nói nên lời. "Ngọc Ngân, hôm qua em cố ý đặt hai phòng, nhưng anh lại muốn ở chung phòng với em, bây giờ em đã hiểu dụng ý của anh chưa? Bây giờ em vào một phòng khác đi, lát nữa anh sẽ đến tìm anh."
Lâm Ngọc Ngân ngơ ngác mấy giây, vẫn sợ hãi đứng yên ở đó không dám nhúc nhích.
Nghe lời."
Trấn Hùng noi giận, ngay cả Lâm Ngọc Ngân cũng Sợ hãi. Cô không dám dừng lại ở đây mà ngoan ngoãn sang một căn phòng khác. Trần Hùng lôi năm người Hố Hạo vào phòng, sau đó đóng sầm cửa phòng Kế tiếp, anh đi đến bên quấy rưou cấm một chai rượu vang đỏ có chai thủy tinh rất dày. Năm người Hố Hạo sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, nhìn Hồ Hạo bằng ảnh mắt đầy hoảng sợ. Trần Hùng lúc này trông như ác quỷ dần dần bước đến mặt chúng.
Choang! Một chai rượu vang đỏ bị đập trúng đầu một tên áo đen, chai rượu dày cộp bị vỡ toang. Tên áo đen kia thậm chí không thể kêu lên một tiếng, đầu là bị đập vỡ. Thể là Trần Hùng lại đổi một chai khác. Đám Hổ Hạo sợ kinh hồn, đũng quần của Hồ Hạo còn đau đớn, nói bằng giọng vừa sợ hãi vừa the thé: "Mày... Mày đừng xằng bậy! Bọn tao đều là thuộc hạ của ngài Rossi, gia tộc Rossi không phải là mày