Hà Thái Trung sợ ngây người, giờ phút này ông ta hoàn toàn tỉnh táo, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trương Văn Long.
Ông ta không dám hỏi thêm câu nào, tự mình rót ly rượu, rồi ừng ực uống hết.
Trương Văn Long đập vai ông ta một cái, nói: “Có những cơ hội cả đời chỉ đến một lần. Nắm chắc được hay không thì dựa vào chú.”
“Nắm được, chắc chắn nắm được.”
Hà Thái Trung liên tục động viên mình, mà lúc này, đột nhiên điện thoại của ông ta vang lên.
“Cha, cha về nhà nhanh đi, dẫn nhiều người về một chút.”
“Có một thằng chó kiêu căng ngạo mạn đánh đến nhà chúng ta rồi!”
Hà Thái Trung nhướng mày: “Ai mà to gan như thế, dám đến nhà họ Hà của chúng ta gây chuyện?”
“Chính là tên Trần Hùng kia, con rể nhà họ Lâm đấy ạ.”
“Cha, hôm nay Lâm Ngọc Ngân của nhà họ Lâm tìm con nói chuyện hợp tác, con chỉ chọc ghẹo cô ta một chút. Kết quả tên khốn nạn đó lại đến nhà chúng ta gây chuyện.”
Bùm…
Trong đầu Hà Thái Trung vang lên tiếng nổ tung, ngay sau đó là trống rỗng, mấy giây sau còn chưa phản ứng kịp.
Ở đầu kia điện thoại vẫn vang lên giọng nói rất to của Hà Đại Quang: “Cha, cha mau trở về đi. Cha mà không về con sẽ bị anh ta đánh chết đó.”
“Dẫn theo nhiều người một chút, hôm nay con muốn giết anh ta, nhất định phải giết anh ta.”
Bộp một tiếng, điện thoại của Hà Thái Trung rơi xuống đất.
Mà lúc này, đầu bên kia điện thoại lại vang lên giọng nói của Trần Hùng: “Hà Thái Trung đúng không, tôi cho ông mười phút để xuất hiện trước mặt tôi.”
“Chỉ cần trễ một giây thì tôi sẽ giết con ông ngay lập tức.”
Trương Văn Long ở bên cạnh bỗng nhiên giật mình, giọng nói ở đầu bên kia điện thoại sao nghe quen thuộc như thế.
“Chú Trung này, đây là… Đây là giọng nói của anh Hùng à…”
Trong nháy mắt, sức lực toàn thân của Hà Thái Trung như bị rút sạch, xụi lơ trên mặt đất.
Lúc này, trong biệt thự nhà họ Hà.
Hiện tại Hà Đại Quang giống như chó chết mà nằm rạp trên