“Anh là Trần Hùng.
”
Đồng từ của Phó Xuân Long đột nhiên cô lại, và một cơn tức giận bùng cháy ngay lập tức khắp lồng ngực anh ta.
“Chú Hoài Đăng, mau ra tay, giết chết anh ta, trà thủ cho chị gái tôi.
”
Kẻ thù thực sự đã xuất hiện, và Phó Xuân Long đương nhiên không thể chờ đợi thêm được nữa.
Thực ra lúc này, trong lòng Hoài Đăng có chút kinh ngạc.
Bởi vì nhìn vào tuổi tác và thân thể của Trần Hùng, không thể nhìn ra anh ta giống một cao thủ có thể giết chết Bắc Phúc.
Nhưng cảm giác bất ngờ này chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc, ngay sau đó, Hoài Đăng đã điều chỉnh toàn bộ con người của mình về trạng thái chiến đầu tốt nhất.
Vì người thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi trướcmặt đã có thể giết chết Bác Phúc, vậy thì Hoài Đăng nhất định phải cẩn trọng.
Lúc này, Trần Hùng cũng tập trung toàn bộ sự chủ ý của mình vào Hoài Đăng.
“Nhìn trang phục ông đang mặc và khí thể toát ra từ cơ thể ông, ông đã từng là lính đánh thuê ở nước ngoài, đúng không?”
“Chẳng trách ông lại cảm nhận mạnh mẽ như vậy về những mối nguy hiểm xung quanh, ông có thể phát hiện ra điều bất ổn và thoát khỏi nó.
”
“Nhưng thật đáng tiếc, giác quan thứ sáu của ông vẫn chưa đủ mạnh, bởi vì ông đã nhận ra quá muộn”
Vừa nói xong, Trần Hùng nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng bên trong miệng.
Hoài Đăng không nói nhiều, vùng mũi lê lao về phía Trần Hùng.
Người đàn ông này xuất thân là một lính đánh thuê, nhưng tất cả những thứ ông ta luyện đều là kỹ năng giết người.
Các bước di chuyển của ông ta đều rất gọn gàng, nói một cách ngắn gọn, đây đều là những đòn chết người.
Không chỉ vậy, tốc độ di chuyển cũng cực nhanh,nhanh đến mức khiến người ta phải hoa mắt chóng mät.
Tất nhiên, cảm giác hoa mắt chóng mặt này chỉ dành cho những người của Lý Minh.
Trong mắt Trấn Hùng, tốc độ này của Hoài Đăng thực sự không là gì.
“Được lắm, cũng mạnh hơn tên Bác Phó sáng nay một chút.
” Trấn Hùng né sang một bên và dễ dàng tránh được đòn chí mạng của Hoài Đăng.
“Tuy nhiên, đối với tôi, cho dù đó là ông hay tên Bắc Phúc đó, cũng