Lúc Phó Văn tỉnh lại thì đã là giữa trưa.
Thời tiết nóng bức, mặt trời chói chang trên không trung.
Nhưng Phó Văn lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Buổi sáng hôm qua, con gái bảo bối mà ông ta yêu thương nhất chết.
Sáng sớm hôm nay, ông ta nhìn thấy đầu con trai mình.
Trên tay Phó Văn đang cắm dịch truyền, trên miệng còn đeo mặt nạ dưỡng khí.
Vừa rồi ông ta bị hôn mê nhưng không có được đưa đi bệnh viện, bởi vì trong nhà lúc nào có bác sĩ tư nhân cho nên lần này là bác sĩ tư nhân giúp ông ta xử lý.
Khi tỉnh lại lần nữa, trên mặt Phó Văn đã không có bất luận biểu cảm gì nữa.
Giống như hôm qua khi biết con gái mình bị giết, ông ta tự giam mình trong phòng.
Lúc này Phó Văn bình tĩnh đến đáng sợ.
Ông ta kéo mặt nạ dưỡng khí của mình ra, rút kim truyền dịch, xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.
“Cha.
”
Phó Xuân Hiên lập tức chạy về phía ông ta, trên mặt vẫn treo vẻ vô cùng đau thương như cũ.
“Gọi người “
Phó Văn chỉ đơn giản phun ra hai chữ này.
Phó Xuân Hiên không nói gì, gật đầu một cái, sau đó anh ta quay đầu đi triệu tập nhân mã.
Mà Phó Văn thì nhìn về phía mặt trời đang thiếu đốt ở trên cao, hít sâu vào một hơi.
Sau đó ông ta đi những bước chân như già đi, đi về phía đằng sau biệt thự nhà họ Phỏ.
Ở đây, có một gian nhà.
Mà ở bên trong gian nhà này có một người đàn ông trung niên mặc một thân quần áo trắng.
Ông ta nhìn khoảng hơn năm mươi tuổi, ngồi xếp bằng trên cái nệm bồ đoàn, phía trước có một bàn trà, đang chuẩn bị pha trà.
Mà bên cạnh ông ta có đặt một thanh kiếm.
Nó là một thanh kiếm Thái Cực rất bình thường,nó giống như là một người bạn của người này, yên tĩnh nằm ở một bên đồng hành với ông ta Người này, là cao thủ đứng đầu của nhà họ Phó người bảo hộ của nhà họ Phó, tên gọi Phó Nghị.
Phó Văn vừa tới, bên kia đã vang lên tiếng của Phó Nghị: “Anh đã không tới đây một thời gian rồi.
”
Phó Văn hơi gật đầu, sau đó đi đến ngồi xếp bằng đối