Lúc này, hơn mười thành viên của Hang Sói đánh cho hơn hai trăm người ở tỉnh thành đến mức tơi bời tan tác.
Thành viên của Hang Sói lại không có bất kỳ người nào tử vong, đại đa số là vết thương nhẹ, có mấy người bị trọng thương.
Mà ở dưới chân của bọn họ, lại là hơn trăm người nằm dày đặc chẳng chịt.
Hoặc chết hoặc tàn phế, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, cả tình cảnh giống như là ở Tu La Địa Ngục vậy.
A hú.
Tiếng sói tru.
Con sói mắt xanh kia lại lần nữa ngửa đầu lên hướng về phía trăng tròn trên bầu trời gầm thét.
Mà mỗi thành viên của Hang Sói lúc này lại gào lên càng thêm dữ tợn.
Thoải mái, đây tuyệt đối là một trận đánh thoải mái nhất từ khi bọn họ tiến vào Hang Sói cho tới nay.
Ném đầu người, máu nóng văng khắp nơi, đây chính là hiệu quả mong muốn.
Trần Hùng nở nụ cười nhìn những thành viên của Hang Sói ở bên kia.
Chẳng phải Thiên Tội cũng đã từng giống như nhóm người này, không ngần ngại dùng tính mạng để bảo vệ suy nghĩ ở trong lòng và danh dự của mình.
Anh tin tưởng ngày mà Thiên Tội được gây dựng lại sẽ nhanh đến mà thôi!
Ở trong xe phía bên kia, Phó Xuân Hiên chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình chiến đấu này.
Nếu như nói lúc vừa bắt đầu anh ta còn duy trì sự kiêu ngạo và hi vọng đối với Phó Nghị.
Thì Phó Xuân Hiên lúc này, lại thấy hoàn toàn tuyệt vọng.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa bao giờ thấy sợ đến giống như bây giờ.
Một trận đánh kinh thế hãi tục như thế này, đã đổi mới nhận thức của anh ta.
Đặc biệt là khi nhìn thấy cao thủ đứng đầu của nhà họ Phó ở trước mặt Trần Hùng ngay cả cơ hội chạm đến vạt áo của đối phương cũng không có.
Phó Xuân Hiến hoàn toàn cảm thấy mờ mit.
Người này, chính là thần bảo hộ của nhà họ Phó anh ta.
Thậm chí dõi mắt cả tỉnh Tam Giang, Phó Nghị cũng có tư cách xếp hạng trong nhóm ba người đứng đầu.
Nhưng mà, anh ta lại cứ như vậy mà chết, không cách nào tưởng tượng trước khi chết Phó Nghị đã tuyệt vọng đến mức nào.
Ông ta đã dùng tâm trạng gì để hét lên những lời Phó Xuân Hiền mau chạy đi, vĩnh viễn không được đặt chân đến thành phố Bình Minh này nữa.
Cho tới cuối cùng, con người mạnh mẽ cả một đời, lại tuyệt vọng đến mức dùng cách thức đâm đầu vào tấm bia đá để kết liễu tính mạng của bản thân.
“Đi nhanh, đi nhanh lên.
”
“Rời khỏi chỗ này, rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
”
“Mau lái xe nhanh lên một chút, quay đầu, mẹ kiếp, tôi bảo anh quay đầu nhanh lên một chút.
”
Phó Xuân Hiền đã bị dọa đến mức nói năng lộn xộn.
Anh ta không ngừng thúc giục tài xế nhanh chóng lái xe quay đầu rời