Lúc này Lưu Bảo Lâm thực sự bị chọc tức rồi.
Bọn họ dễ dàng tha thứ cho cả nhà đó như vậy, đổi lại là càng trở nên tệ hại hơn.
Chuyện đã tới nước này ông ta không thể chịu đựng cược nữa.
“Anh hai, chị dâu, mấy năm nay, các người cứ luôn mượn chuyện bát gạo kia mà lợi dụng nhà họ Lưu chúng tôi.”
“Những chuyện đó tôi đều nhịn, anh nói không sai, năm đó lúc tôi xuất ngũ trở về, gặp vào nạn đói, quả thực là gia đình rất khó khăn, nếu không mượn bát gạo của nhà anh, thì Ánh Nguyệt cũng không sống được.”
“Nhưng ân tình này, mấy năm nay chúng tôi đã trả hết rồi.”
“Bây giờ các người lại muốn đòi Ngọc Ngân bảy tỷ, có phải là có mức quá đáng rồi không?”
“Cậu ba, câu nói này của cậu tôi không thích nghe đâu, sao lại muốn cơ chứ, rõ ràng chúng tôi đang mượn.”
Lâm Thục Cầm thổn thức một tiếng: “Năm đó nếu không phải chúng tôi giúp đỡ, thì nhà cậu làm gì có ngày hôm nay, khoản nợ ân tình này, sợ là cả đời này các người cũng không trả hết được.”
“Nhà chúng tôi không nợ cô.”
Đột nhiên Lưu Bảo Lâm nổi điên lên: “Lâm Thục Cầm, rốt cuộc chuyện bát gạo đó là như thế nào, trong lòng cô không rõ sao?”
“Đó là nhà các người vẫn còn sót lại, sau vườn các người còn giấu một chậu gạo nữa.”
“Lúc đó nhà chúng tôi thấy Ánh Nguyệt sắp chết đói rồi, đã quỳ gối trước cửa van xin nhà các người một đêm.
“Cuối cùng cô như ban phát đưa cho một bát gạo, còn lấy đi vòng tay của mẹ nó để lại cho nó.” Lâm Thục Cầm vô thức mà rụt tay mình về, trên tay bà ta, bây giờ vẫn đang đeo vòng ngọc năm đó đoạt được.
Trần Hùng đứng bên cạnh nghe thấy toàn bộ, lông mày nhãn lại.
Rốt cuộc anh cũng hiểu rõ tại sao bà của vợ mình lại chán ghét gia đình này như vậy.
Hóa ra chuyện năm đó, người nhà đó đã làm ra những chuyện như vậy.
Đừng nói là anh em ruột, cho dù là một người ngoài, cũng không cần ác độc như vậy.
Trần Hùng rất thích bà ngoại, là một bà cụ vô cùng hiền lành, đôn hậu.
Trong đầu Trần Hùng liền hiện ra cảnh tượng năm đó bà ấy phải tuyệt vọng quỳ trước cửa nhà đó,