“Phái người đặc biệt theo dõi ông ta, nếu như ông ta không đồng ý thì đánh cho tôi.”
“Nếu như ông ta muốn trốn thì đánh chết cho tôi.”
Lý Minh bên đầu bên kia điện thoại không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Trần Hùng dùng thủ đoạn tra tấn không thấy máu này, thực sự là làm cho người ta sởn tóc gáy.
Trần Hùng quen biết vô số người, sớm đã nhìn ra được tính nết của Lưu Hi Khải.
Người như thế, biết cái gì mà đầu tư?
Cầm tiền đi, đừng nói là bảy tỷ, cho dù là bảy mươi tỷ thì trong một ngày ông ta cũng có thể thua sạch.
Vì vậy, thắng cha này cầm tiền đi, ngoại trừ đánh bạc, không dùng vào việc gì nữa cả.
Mỗi khi trong đầu hiện ra hình ảnh năm đó bà ngoại của Lâm Ngọc Ngân phải quỳ gối trước nhà Lâm Thục Cầm để cầu xin một bát gạo, trong lòng Trần Hùng vô cùng khó chịu.
Anh thực sự rất thích bà ngoại, cho dù là vì công bằng mấy chục năm trước đi nữa, anh cũng phải đòi lại hết cho bà ấy.
Mà bản thân Trần Hùng anh, cũng không phải là người lương thiện gì.
Vì vậy, anh làm như vậy, một mặt là vì trút giận năm đó cho bà ngoại.
Một mặt là vì tên Lưu Hi Khải kia hơn bốn mươi tuổi còn không chịu học hành làm lụng, cả ngày chỉ biết ăn uống đánh bạc.
Cho ông ta lên công trường chịu khổ vài năm, nói không chừng cũng là giúp đỡ ông ta.
Loại người này, chính là chỗ khuyết thiếu của xã hội.
Bận rộn cả ngày, đến đêm, cả nhà đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Đây là đêm đầu tiên bọn họ ở lại biệt thự này.
Nhìn thấy phòng ngủ sang trọng, Lâm Thanh Thảo bên kia đã nằm ngủ sâu trên giường rồi.
Lâm Ngọc Ngân đứng trước bệ cửa sổ, nhìn thấy cảnh núi bên ngoài.
Ở trong này, tầm nhìn bao la, có thể quan sát được nửa Thành phố Bình Minh.
Toàn bộ mọi thứ đều giống như hoàng cung trong câu chuyện cổ tích vậy.
Lâm Ngọc Ngân có chút say mê, sắc mặt có chút mơ hồ, cô cứ như vậy đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài một hồi lâu.
Không ai biết được rốt cuộc bây giờ cô