“Nhưng anh hy vọng em tin tưởng em.”
“Sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lâm Ngọc Ngân ngơ ngác mà nhìn Trần Hùng, vẫn nửa tin nửa ngờ.
Trước đây dẫu gặp phải khó khăn gì, chỉ cần có Trần Hùng ở bên cạnh cô, cô đều sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm.
Nhưng lần này, trong lòng Lâm Ngọc Ngân vẫn luôn không thể yên tâm được.
“Yên tâm đi, tin tưởng anh.”
Trần Hùng mất một lúc lâu, cuối cùng mới an ủi được nội tâm xao động của Lâm Ngọc Ngân.
Tối hôm ấy, anh gọi một cuộc điện thoại cho Hoàng Phương, bảo Hoàng Phương điều tất cả những thành viên top 10 của Hang Sói đến để bảo vệ cho gia đình anh.
Sau đó, Trần Hùng coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà đi ngủ.
Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Viễn ở tỉnh thành.
Biệt thự nhà họ Viễn đèn đuốc sáng trưng, đêm nay chắn chắn sẽ là một đêm không ngủ.
Bên ngoài biệt thự đậu đầy các loại xe sang trọng, đồng thời còn có các loại vệ sĩ và tinh anh của thế giới ngầm đứng ở bên ngoài biệt thự nhà họ Viễn, ít nhất cũng có hơn mấy trăm người
Mà ở trong sảnh lớn của biệt thự nhà họ Viễn, lúc này đã tụ tập hơn mấy chục người.
Mỗi người ở đây đều là ông lớn chiếm cứ một phương của tỉnh thành.
Ở tỉnh thành, dưới nhà họ Viễn có sáu gia tộc quyền thế, sau khi nhà họ Phó bị diệt, bây giờ còn lại năm họ.
Dưới trướng năm họ còn có mười mấy tập đoàn danh tiếng hiển hách và các gia tộc bình thường ở tỉnh thành, mặt khác, thế giới ngầm cũng có mười mấy ông lớn.
Lúc này, chủ những gia tộc kia, chủ tịch các tập đoàn và các ông lớn của thế giới ngầm đều đến đây hết.
Mấy chục người canh giữ ở trong sảnh lớn, những người này đứng chung với nhau, sợ là có thể lật cả tỉnh thành Cửu Nam lên mấy lần.
Giữa sảnh lớn bày một chiếc quan tài, người nằm trong quan tài chính là Cửu Nam Vương Viễn Trọng Chi.
Cơ thể Viễn Trọng Chi lúc này đã trở nên xanh tím, một đời làm trùm tỉnh thành cứ như vậy mà kết thúc.
“Lâm Thiên Toàn, chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Rốt cuộc Cửu Nam Vương chết như thế nào?”
Tất cả các ông lớn đều dừng tầm mắt ở trên người quản