“Như vậy thì sao cô ấy có thể không nhào vào lòng cậu được chứ?”
Trong nháy mắt, Đạo Kiệt suy nghĩ cẩn thận lại.
Trên mặt anh ta cũng bắt đầu lộ ra nụ cười, hiểu ý.
Sau đó, anh ta trực tiếp nâng Viễn Quân Dao đang hôn mê trên mặt đất lên.
Cổ Thiệu Sơn vội nói: “Cậu Đao Kiệt, phòng ốc đã chuẩn bị sẵn sàng cho cậu, cậu yên tâm, tuyệt đối sẽ không có ai quấy rầy hai người đầu.
“Chúc hai người một buổi tối vui vẻ.
Đao Kiệt không trả lời, ôm Viễn Quân Dao lên lầu.
Mà Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng lại tiếp tục uống rượu cùng nhau.
Lúc này, Lâm Thiên Toàn đi từ bên ngoài cửa vào, sắc mặt ông ta có chút âm trầm.
Nhìn thấy Lâm Thiên Toàn tiến vào, Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng trước tiên đứng lên.
Cũng không biết vì nguyên do gì mà hai ông chủ lớn của tỉnh thành lại vô cùng cung kính với Lâm Thiên Toàn.
“Anh Toàn, mau tới uống rượu đi.
”
Cổ Thiệu Sơn rót một chén rượu cho Lâm Thiên Toàn.
“Uống cái răm ấy”
Nhưng mà Lâm Thiên Toàn lại dứt khoảng đẩy ra, sắc mặt lại càng âm trầm hơn.
“Anh Toàn có chuyện gì vậy?”
Lâm Thiên Toàn trả lời: “Lúc trước tôi dẫn người đi càn quét sạch mấy ông già dưới trướng Viễn Trọng Chi, nhưng không tìm được ai cả, tôi cứ luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.
” Mấy ông già trong miệng Lâm Thiên Toàn giống như những tiều ngư, quy ẩn khỏi trốn giang hồ.
Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng cũng ngẩn người ra nói: “Tại sao lại như vậy?”
Có điều, ngay sau đó hai người lại bình thản nói: “Có điều vậy cũng bình thường, có lẽ họ nghe ngón được gì nên trốn đi rồi.
”
“Đám người đó về hưu nhiều năm như vậy, đã không còn sức mạnh đáng lo những năm trước nữa rồi.
“Chờ chúng ta hoàn toàn ổn định tỉnh thành, đến lúc đó chậm rãi đào họ ra, từ từ chơi với họ.
”
Lâm Thiên Toàn lấy một chén rượu, uống một hơi cạn sạch rồi nói: “Không được, thứ đáng sợ nhất ở chỗ Viễn Trọng Chi không phải đảm người mới như Đao Kiệt hay Mạnh Hùng mà mấy ông già đó