“Bảo thù cho Viễn Vương.
”
Tất cả đảm lão đại đó đều giật mình.
Nhất thời, tất cả người trong biệt thự nhà họ Viễn đều hét to lên như vậy.
Thế nhưng ngay sau đó, lại có một thanh âm vang lên ở phía cửa nhà biệt thự của nhà họ viên.
“Không cần phải đóng kịch nữa.
”
“Mấy người không cần phải tới thành phố Bình Minh, bọn tôi đã tới rồi đây.
Ở ngoài cửa, Ngụy Tuấn, Trần Hùng cùng với Ngụy Quân Dao, ba người đi về phía cánh cửa.
Bọn họ vừa tới cửa thì đã có đám người vọt tới.
“Ngụy Tuấn, Trần Hùng, hai người còn dám tới đây.
“Hai người thật to gan, dám hại chết người nhà họ viên, nếu như hôm nay đã dám tới đây thì đừng hòng muốn bỏ chạy nữa.
“Cô chủ, cô mau lại đây, đừng có đứng chung với bọn họ nữa, hai người này chính là người đã giết cha của cô đó.
”
Dưới sự chỉ đạo của Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng, mọi người đều hướng ánh mắt về phía Ngụy Tuấn cùng với Trần Hùng.
Ngay cả bọn họ cũng biết Ngụy Tuấn rất mạnh, thế nhưng lúc này tất cả các lão đại của tỉnh thành đều ở đây cho nên bọn họ không hề sợ hãi đối với Ngụy Tuấn.
Thế nhưng trong lòng của Cổ Thiệu Sơn có chút không tin nổi.
Rõ ràng Ngụy Tuấn đi tìm Trần Hùng ở thành phố Bình Minh để bảo thù, lẽ ra bọn họ phải bất phân thắng bại mới đúng.
Thế nhưng hiện tại nhìn qua hai người Ngụy Tuấn cùng Trần Hùng lại chẳng có vết thương nào.
Thế nhưng nghĩ đến lúc này ở đây lại có nhiều lão đại, hơn nữa cả trong và ngoài biệt thự nhà họ Viễn đều là người của ông ta cùng với Đao Kiệt cho nên cho dù hai người này có thể đánh thì cũng không đánh lại được nhiều người như thế.
Trong lòng của Cổ Thiệu Sơn cùng với Lưu Hùng an tâm trở lại.
Viễn Quân Dao là người đầu tiên tiến về phía trước nói với vẻ vô cùng kích động: “Đao Kiệt, Cổ Thiệu Sơn, hai người đừng có mà đổi trắng thay đen.
“Tất cả các hành động của mấy người, tôi đều biết cả rồi.
”
“Chính là Lâm Thiên Toàn đã hạ độc giết chết cha của tôi, sau đó lại cấu kết với mấy người muốn phá vỡ quyền lực của nhà họ Viễn ở tỉnh thành, các người mới chính là kẻ đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này.
Vừa dứt lời, cả căn biệt thự vốn đang ồn ào bỗng nhiên lại trở nên yên tĩnh.
Cổ Thiệu Sơn nhíu mày, lạnh giọng nói: “Cô chủ, sao cô có thể ngậm máu phun người như vậy?”
“Tôi