Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Lâm Thiên Toàn.
Ông ta trợn to hai mắt, nắm chặt quần áo của Viễn Trọng Chi, sau đó hai tay ông ta yếu ớt rũ xuống.
“Tha thứ cho tôi”
“Kiếp sau lại làm anh em.
”
Viễn Trọng Chi rút con dao ra, trên con dao tản ra hơi lạnh bốc hơi trên bề mặt thân dao.
Lâm Thiên Toàn ngã xuống đất, hai mắt vẫn trợn trừng.
Viễn Trọng Chi đưa tay vuốt hai mắt ông ta xuống, sau đó đứng lên.
Ngụy Tuấn tiến lên, nhận lại con dao của anh ta, sau đó nhìn về phía đám người Cổ Thiệu Sơn, Lưu Hùng và những người khác.
Nếu như lúc bắt đầu hai người này bởi vì Lâm Thiên Toàn còn muốn giãy giụa lúc sắp chết, vậy thì hiện tại tâm lý của bọn họ đã hoàn toàn sụp đổ.
Phù phù một tiếng, hai người lần lượt quỳ xuống trên mặt đất.
“Viễn Vương, tha cho chúng tôi lần này.
”
“Cầu xin ông, van xin ông”
Hai người bắt đầu không ngừng đập đầu quỳ lạy Viễn Trọng Chi, máu chảy đầm đìa.
Điều này thực sự rất châm chọc, vài phút trước, vẫn đang rất hăng hái sung sức, nghĩ rằng mình sắp trở thành vua của Cửu Nam.
Nhưng lúc này, như đã đi vào ngõ cụt, ngay cả tính mạnh cũng không thể nào giữ nổi.
Viễn Trọng Chi hoàn toàn toàn xứng đáng là một nhân vật kiệt xuất.
Ông ta đối xử với anh em của mình đào tim móc phổi hết lòng, nhưng mà đối với kẻ địch của mình, tuyệt đối sẽ không bao giờ mềm lòng.
“Không chừa một ai.
”
Viễn Trọng Chi chỉ lạnh nhạt nói ra một câu như vậy, sau đó dắt tay con gái Viễn Quân Dao của mình, theo sau là Đạo Kiệt và những người khác rời khỏi khu nhà biệt thự nhà họ Viễn.
Khi bước đến chỗ Trần Hùng, Viễn Trọng Chi chắp tay về phía Trần Hùng để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
“Tiểu Hùng, chúng ta nói chuyện riêng một chút đi.
” Đôi mắt Trần Hùng hơi nheo lại, trên gương mặt thoáng qua một chút không vui: “Những chuyện nên giải quyết, đều đã giải quyết xong, ông còn muốn làm gì nữa?”
“Không, chuyện vẫn chưa được giải quyết, chiến tranh thực sự chỉ mới bắt đầu.
”