Chỉ trong một thời gian ngắn, hơn hai trăm người thì có đến hơn phân nửa đã bỏ chạy.
Số còn lại thì đa phần nằm la liệt trên mặt đất.
Người nào còn có thể đứng thì trên mặt cũng chỉ toàn khiếp sợ và hoảng hốt.
Hiện giờ, La Tiểu Hổ cảm thấy toàn thân anh ta đông cứng lại.
Giờ phút này, anh ta cảm thấy mọi thứ đều mờ mit.
“Này… Cái này rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đây?”
“Dừng tay lại.
Trần Hùng phất tay lên, mấy thành viên của Hang Sói lập tức tự giác dừng động tác lại.
Sau đó, bọn họ quay trở lại bên người Trần Hùng.
Trần Hùng nở nụ cười thản nhiên, anh đi tới bên người La Tiểu Hổ nói: “Nếu như ngày đó, anh cũng giống như bọn họ, tới Hang Sói của tôi thì quyền lợi và địa vị anh đạt được sau này tuyệt đối không kém hơn so với hiện tại đâu.
“Thật sự là đáng tiếc.
Nhưng mà Trần Hùng tôi cũng không phải là người thích ép buộc người khác.
Tôi cũng không thích có người thiếu nợ mình.”
“Vì thế cho nên, hiện tại, anh thiếu nợ tôi, cộng thêm cả lãi suất nữa.
Anh trả lại cho tôi thì chúng ta sẽ hết nợ, có được hay không?”
Cả người La Tiểu Hổ run lên.
Tất nhiên là anh ta biết câu nói này của Trần Hùng có ẩn ý gì.
Trần Hùng có thể giúp anh ta nối xương, giúp anh ta có thể đứng lên lần nữa.
Đồng thời, anh cũng có thể một lần nữa đánh gãy xương của anh ta.
Anh ta nhớ lại trước kia, khi anh ta còn làm ăn xin trên đường, bị người ta bắt nạt thì da đầu lại run lên.
Đấy chính là cơn ác mộng của anh ta.
Cả đời này, không bao giờ anh ta muốn quay lại ngày đó nữa.
Cuộc sống bị thảm như vậy hãy biến mất mãi.
“Phịch!” La Tiểu Hổ quỳ xuống trước mặt của Trần Hùng.
Dáng vẻ kiêu ngạo, cao cao tại thượng, kiêu căng, không coi ai ra gì lúc trước của anh ta đã hoàn toàn biến mất.
Giờ chỉ còn lại sự hoảng sợ tột cùng và nỗi tuyệt vọng: “Xin anh! Xin anh hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa.
Tôi tình nguyện gia nhập chỗ các anh.
Xin anh đừng đánh tôi thành dáng vẻ trước kia nữa.
Trần Hùng bật cười tươi nói: “Cơ hội chỉ có một lần thôi.
Nếu anh đã không biết nắm bắt thì sẽ không có cơ hội lần thứ hai đầu “Răng rắc!”
Tiếng xương gãy vang lên.
Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết của La Tiểu Hồ.
“Răng rắc!”
Sau hơn mười giây, cả người La Tiểu Hổ xụi lơ nằm trên mặt đất.
Trong mắt của anh ta tràn ngập sự tuyệt vọng.
Không có người