Ngụy Tuấn Hay nói cách khách, thanh đao rồng này đã trở thành một bộ phận trên cơ thể của ông ta.
“Hai bên Nam Bắc chắc chắn xảy ra chiến tranh, cũng đã mấy ngày nay.
Viễn Trọng Chi nói.
“Vậy sao? Vậy có thể nắm chắc được phần thắng không?” Ngụy Tuấn hỏi.
Viễn Trọng Chi đáp: “Mấy năm nay, tuy rằng, nhìn từ bên ngoài vào, hai bên đều trong trạng thái yên bình.
Nhưng thực chất bên trong, hai bên vẫn luôn ngầm cạnh tranh, thực lực của cả hai cũng mạnh ngang bằng nhau.
“Nhưng mà, mấy năm nay vì chuyện tình của vợ tôi nên phía Nam của chúng ta phát triển có phần chậm hơn.
Bên phía Bắc kia thì lại hiên ngang lớn mạnh như mặt trời ban trua.”
“Dù là cao thủ nào cũng ở dưới quyền bọn họ.
Quân số của bọn họ cũng có thực lực tốt hơn.
Nếu như chỉ đánh bừa thì phần thắng của chúng ta sẽ rất nhỏ.”
Tuy là nói thế nhưng Ngụy Tuấn cũng không có nhìn được sự lo lắng từ trên mặt của Viễn Trọng Chi.
Trường hợp lấy yếu thắng mạnh, lấy ít địch nhiều đã xảy ra với Viễn Trọng Chi rất nhiều lần.
Ngụy Tuấn uống một ngụm trà nói: “Tình huống hiện giờ, chúng ta không thể chống lại bọn họ được.
Chỉ có thể tìm cách chia bọn họ ra rồi đánh.
Không biết ông đã có dự tính gì rồi?”
Viễn Trọng Chi khẽ cười, ông ấy cũng chưa trả lời lại.
Ngụy Tuấn không hỏi nhiều, ông ta lấy ngón tay chỉ vào đầu của mình nói: “Nếu nói về việc dùng mưu kế thì sợ rằng cả Thành phố Cửu Nam này không có người nào nhiều mưu kế như ông “Thật ra, lần này tôi rất tò mò, ông sẽ nghĩ ra kế hoạch gì đây?” Viễn Trọng Chi chỉ thanh đao trong tay của Ngụy Tuấn nói: “Nếu như dùng đạo thì cả Cửu Nam này cũng không có ai vượt qua được ông “Lần trước, chơi đùa xác chết không vui lắm.
Lần này, chúng ta sẽ lùa hết vào một chỗ rồi chơi một lần cho vui.”
Ngụy Tuấn hoàn toàn không hiểu rõ, ông ta không có thông minh như Viễn Trọng Chi.
Ông ta chỉ thích chơi đùa với đạo nhưng khi hai người ở cùng nhau, hợp vào vừa hay thành văn võ song toàn.
“Thật ra, hai chúng ta có thể đứng từ vị trí cao ở phía Nam này để nhìn mọi việc.
Viễn Trọng Chi lắc đầu cười nói: “Chúng ta cũng đều nhiều tuổi rồi.
Ông nhìn lại mình đi, ông cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi đấy.
Ông đã nghĩ tới việc lập gia đình chưa hả?”
Ngụy Tuấn cười nói: “Lập gia đình sao?”
Ông ta giơ thanh đao rồng trong tay lên: “Từ sau khi có