“Cái gì cơ?” Trần Hùng khẽ nhíu mày lại, anh cựa quậy một lát rồi lập tức bật dậy khỏi giường: “Có chuyện gì vậy?”
“Cha em và chú Ngụy Tuấn đã bị Lương Mạnh Ngôn bắt đi rồi, bây giờ một số người ở Bắc Giang bên kia đã đuổi giết đến tận thành phố Cửu Nam của chúng ta, toàn bộ thành phố Cửu Nam sớm muộn gì cũng bị bọn họ đánh chiếm hết.
”
Vừa nói tới đây, Viễn Quân Dao ở đầu bên kia điện thoại đã bật khóc nức nở, giọng nói của cô ta vô cùng tuyệt vọng và tràn ngập sự bất lực.
Một cô nàng thường ngày cứng đầu cứng cổ vào đúng lúc này cũng chỉ có thể khóc lớn như một đứa trẻ, rốt cuộc thì cô ta cũng chưa đủ trưởng thành tới vậy.
Sau khi Trần Hùng nghe xong mọi chuyện thì không hề kinh ngạc quá mức, thật giống như tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong dự đoán của anh từ trước.
Chuyện này xem ra vô cùng kỳ lạ.
“Cô đừng lo lắng quá, tôi sẽ lập tức tới đó ngay”
Sua khi Trần Hùng an ủi đầu bên kia một câu thì lập tức mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị rời đi, nhìn Lâm Ngọc Ngân đang nằm trên giường vẫn ngủ say như cũ, anh khẽ kh lưng xuống hôn nhẹ lên gò má mềm mại của cô một cái.
Lúc này Lâm Ngọc Ngân đã bị đánh thức, cô mở màng khẽ mở đôi mắt vẫn còn híp lại vì ngái ngủ hỏi: “Chồng ơi, có chuyện gì thế?”
“Nhà họ Viễn ở bên kia có chút chuyện rồi, bây giờ anh phải tới ngoại ô một chuyến đây.
”
Lâm Ngọc Ngân khẽ cựa quậy một lát rồi ngồi dậy, sự lo lắng dần hiện lên giữa hai đầu lông mày: “Chồng ơi, cuộc chiến giữa hai miền Nam Bắc, anh thật sự có ý định nhúng tay vào hay sao?” Lần trước khi Trần Hùng quay trở lại từ ngoại ô đã nói một vài chuyện về cuộc chiến giữa hai miền Bắc, Nam cho Lâm Ngọc Ngân nghe.
Sau khi Lâm Ngọc Ngân nghe xong vẫn luôn vô cùng lo lắng cho Trần Hùng, nhưng mà cô cũng không thể tìm thấy được lý do để ngăn cản Trần Hùng.
Bởi vì Lâm Ngọc Ngân biết, Trần Hùng không phải chỉ là một người bình thường, anh còn có rất nhiều chuyện không thể nào chia sẻ cho cô biết được, cho nên cô cũng không hỏi quá nhiều.
Bởi vậy, mỗi một quyết định mà Trần Hùng đưa ra hiện tại chắc chắn đều phải có nguyên nhân của nó, nhưng Lâm Ngọc Ngân vẫn lo lắng trước sau sợ rằng anh sẽ gặp chuyện không may.
“Em cứ yên tâm đi Ngọc Ngân, anh sẽ không bị sao đâu, có một số chuyện cần chính anh phải xử lý.
Anh vẫn giữ nguyên câu nói ban đầu của mình,