Lương Mạnh Ngôn ôm lấy đầu của con trai mình.
Ông ta gần như phát điên.
Đời người, chuyện đau khổ nhất chính là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Ngay lúc này, Lương Mạnh Ngôn cũng đã phát điên lên rồi.
Ông ta không còn con trai nữa rồi.
Đây chính là đứa con trai duy nhất của ông ta.
Lương Siêu đã chết.
Vậy khối tài sản to lớn kia của nhà họ Lương thì sẽ cho ai thừa kế chứ?
Mặc dù đứa con trai của ông ta vô học, cũng không có bản lĩnh, là một tên vô liêm sỉ.
Nhưng mà dù gì hắn ta vẫn mãi là con trai ruột của Lương Mạnh Ngôn.
Cho dù mấy năm nay, Lương Siêu vẫn là một tên phá gia chi tử, hành động ngông cuồng nhưng Lương Mạnh Ngôn vẫn đối xử với hắn ta vô cùng nhân nhượng.
Dù sao thì, hắn ta cũng là đứa con trai duy nhất, người thừa kế duy nhất của nhà họ Lương.
Nhưng bây giờ, ông ta không còn con trai nữa rồi.
Không chỉ không còn, mà đầu của con trai ông ta còn lìa khỏi xác, chính là chết cũng không vẹn toàn.
“Xông lên.
Tất cả đều xông lên cho tao.
Bắt hết bọn chúng lại.
Tao phải băm xác bọn chúng thành trăm mảnh.
Lương Mạnh Ngôn vẫn đang gào thét ầm lên, Trần Hùng hơi lắc đầu, nói: “Lương Mạnh Ngôn, ông nói hết rồi sao, vẫn là không có bản lĩnh.”
“Mấy tên Bắc Giang nhà họ Lương kia, tối nay các người sẽ hoàn toàn xong đời rồi.
Rồi cả thành phố Bắc Giang cũng sẽ rơi vào tay của Viễn Vương mà thôi.
Lời này vừa phát ra từ miệng của Trần Hùng, ngay cả
Lương Mạnh Ngôn đang tức giận cũng bật cười.
Cái này chính là ăn nói lung tung, cũng mạnh miệng đấy.
Bây giờ, cả Viễn Trọng Chi và Ngụy Tuấn đều đã bị bắt lại.
Toàn bộ thành Cửu Nam đã bị Lương Mạnh Ngôn san bằng rồi.
Trần Hùng lại nói nhà họ Lương của ông ta sẽ tiêu đời sao? Đây đúng là một chuyện cười lớn cho người đời mà.
“Cái tên nhãi ranh điên cuồng này, mày không thấy rõ tình hình hiện tại sao?”
Lý Tuyết Phong hung tợn trợn mắt lên nhìn Trần Hùng, khuôn mặt lạnh tanh, trầm giọng nói.
“Không, các người mới là kẻ không nhìn rõ tình hình hiện tại.
Trần Hùng híp mắt lại, liếc mắt qua từng người một, từ Lương Mạnh Ngôn, tới Châu Xung và Lý Tuyết Phong.
Vừa lúc đó, điện thoại di động trên người họ dường như cũng vang lên cùng lúc.
Vô hình, trong đầu những người này cũng bỗng sinh ra một loại cảm giác không tốt lành.
“Chuyện gì?”
Châu Xung nhận điện thoại trước.
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói vô cùng hốt hoảng.
Đối phương chính là người mà Châu Xung phải ở lại canh giữ Vương gia.
“Ông tư, không xong rồi, bên này Vương gia xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì?”
“Ông tư, Vương gia chỉ giả vờ đầu hàng.
Sau khi mọi người đi không lâu, bọn họ lập tức tấn công phản lại.
Hơn nữa, bọn họ đã sớm sắp xếp một đội quân lớn ở bên ngoài.
Người của chúng ta không thể ngăn cản