“Tại sao?”
Nguyệt tướng tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ chiếc máy bay trực thăng này không thể chở được Tinh tướng sao? Rõ ràng là nó còn rất nhiều chỗ trống mà.”
Dạ Tu La đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt sắc bén đen tối của mình để nhìn Nguyệt tướng, làm cho Nguyệt tướng cảm thấy lạnh cả sống lưng, không dám tiếp tục phàn nàn thêm nữa.
“Bởi vì anh ta đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.”
Nói xong, Dạ Tu La liền đứng trước cửa khoang máy bay trực thăng, bất chấp bên ngoài có gió lớn như thế nào.
Anh ta đứng yên ở đó như cây đinh ba trong lòng đại dương vậy, mặc dù trên người không có bất kì biện pháp bảo hộ nào.
Chỉ dựa vào điểm này cũng đủ biết Dạ Tu La là người mạnh mẽ đến thế nào rồi.
Trời cũng đã tối, anh ta cũng không thấy rõ phía dưới rốt cuộc có bao nhiêu người.
Nhưng chỗ đôi mắt của Dạ Tu La vẫn nhìn sang một hướng, là chỗ mà Trần Hùng đang đứng.
Lúc này, Trần Hùng cũng đang ngẩng đầu nhìn lên chiếc máy bay trên bầu trời, xuyên qua màn đêm, ánh mắt hai người hình như đã chạm nhau trong một giây,làm bắn ra vô số tia lửa.
“Dạ Tu La, anh được lắm.”
Trên mặt của Trần Hùng hiện lên vẻ bối rối, tuy anh coi Dạ Tu La là kẻ là kẻ địch của mình, thực ra cũng rất chờ đợi một lần nữa được quyết đấu với anh ta.
Nhưng anh không nghĩ rằng, cơ hội đến rồi mà lại để cho Dạ Tu La chạy thoát.
Thật ra Dạ Tu La đã có thể chạy thoát từ lâu rồi, cũng có thể là anh ta muốn thông qua cơ hội lần này để có thể gặp mặt Trần Hùng một lần đi.
Nói đi cũng phải nói lại, lần này anh ta làm như vậy mới là cách thông minh nhất.
Anh ta đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, không còn là kẻ chỉ biết giết người như trước nữa rồi, phải có lúc, lùi một bước để tiến hai bước.
Mà trên thực tế, cuộc đọ sức lần này giữa Trần Hùng và Dạ Tu La, Dạ Tu La không hề thua, anh ta lợi dụng Bóng Đêm cắn của Trần Hùng mất một miếng thịt.
Nhưng Bóng Đêm đối với Dạ Tu La mà nói, nó tồn tại hay không tồn tại cũng không quan trọng.
Chỉ cần anh ta sống thì một tổ chức Bóng Đêm thứ hai rất nhanh sẽ xuất hiện thôi.
Trần