Giang Trung Bắc tê dại vì đau đớn, khuôn mặt lúc này nhăn nhỏ méo xệch, anh ta luôn miệng nhắc đến thần phận cậu cả nhà họ Giang, ý muốn nói rằng sẽ sẽ tiêu diệt cả gia đình Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân.
"Nhà họ Giang"
Trần Hùng phá lên cười, nụ cười ấy tràn ngập vẻ khinh thường.
"Đừng nói là nhà họ Giang của anh, cho dù ba gia tộc lớn ở tỉnh thành này đều có mặt ở đây cũng chẳng là cái thá gì trong mắt tôi."
Dứt lời, Trần Hùng vươn tay nhấc bổng Giang Trung Bắc lên, ném anh ta ra ngoài như một con chó chết.
"Nếu anh có bản lĩnh thì hãy gọi người tới, tôi sẽ đợi ở đây." "Mày có giỏi thì đợi đấy, cứ đợi đấy cho tao"
Giang Trung Bắc đang gào rú, Phàn Viết Quảng ở bên cạnh cũng cảm thấy rợn tóc gáy, lập tức hoảng hốt chạy ra bên ngoài công ty.
Từ góc độ của anh ta, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân thật sự điên cuồng, coi trời bằng vung, không chỉ đánh gãy chân cậu chủ nhà họ Giang, mà còn dám nói rằng mình không coi ba gia tộc lớn ở tỉnh thành này ra gì, làm thể có khác nào tìm đến cái chết?
Trong công ty, hết thảy từ Lâm Minh Vũ cho đến các nhân viên đều tỏ ra kinh hãi, chỉ riêng có Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân là vô cùng thoải mái.
Nếu như là trước đây, chắc chắn Lâm Ngọc Ngân cũng sẽ sợ sệt như Lâm Minh Vũ và những người khác, nhưng bây giờ tâm lý của cô đã hoàn toàn thay đổi, chỉ cần có Trần Hùng ở bên, cô cảm thấy cho dù ông trời có tới đây thì cô ấy cũng không hề sợ.
Ngay sau khi bị ném ra khỏi công ty, Giang Trung Bắc rút điện thoại di động, cồn Phần Viết Quảng ở bên lo lắng tột độ khi thấy cẳng chân biến dạng cong veo của anh ta.
Chính anh ta gọi Giang Trung Bắc đến, nếu như Giang Trung Bắc bị tàn tật vì sự việc này, sợ là Phàn Viết Quảng sẽ chết không có chỗ chôn.
"Anh Trung Bắc, tôi có nên đưa anh đến bệnh viện trước không?" "Đến bệnh viện, ông đây đến bệnh viện để chúng nó bỏ chạy mất thì sao?"
Vì cảm giác tê liệt đó, lúc này Giang Trung Bắc gần như không