Hơn nữa, bộ phim truyền hình hơn một ngàn không trăm năm mươi tỷ này cũng không cần dùng tiền để mời nghệ sĩ nổi tiếng gì, kinh phí chủ yếu đều dùng để sản xuất, đến lúc đó chất lượng nhất định là thượng thừa, hơn nữa cộng thêm bản thân kịch bản này đã mười phần hoàn hảo, cho nên sau khi quay phim xong, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn bao giờ hết.
Mặc dù Phùng Tuyết bây giờ đã là một nghệ sĩ tuyến đầu, nhưng cuộc sống của cô ấy cũng không bởi vì vậy mà thay đổi bất cứ điều gì.
Bên cạnh cô ấy vẫn chỉ có một mình Trương Ánh đi theo, trước đó công ty đã nói muốn sắp xếp thêm vài trợ lý và vệ sĩ cho cô ấy, nhưng đều bị cô ấy cự tuyệt.
Phùng Tuyết là một người lớn lên từ nông thôn đi ra ngoài làm việc, tính tình không đến nỗi được cưng chiều mà hư hỏng, cũng không phải cô ấy không thể tự lo cho cuộc sống của mình, dắt theo nhiều trợ lý như vậy làm gì?
Về phần những vệ sĩ kia, vậy càng không cần thiết, bây giờ lịch trình cô ấy đi những đầu đều được giữ bí mật nghiêm ngặt, hoàn toàn không có tình trạng có fan hâm mộ quấy rối.
Mà tình huống như trên ti vị thường thấy một ngôi sao nào đó xuống máy bay, mang theo mấy chục vệ sĩ ngăn cản người hâm mộ, kỳ thật chính là do những ngôi sao kia tự mình tiêu tiền thuê người hâm mộ đến làm giả vờ giả vịt để lên bảo mà thôi.
Trên xe, Phùng Tuyết vẫn đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay nắm chặt nắm đấm, thoạt nhìn hình như có chút căng thẳng.
"Làm sao vậy Phùng Tuyết, vì sao nhìn em căng thẳng như vậy?" Trương Ánh bên cạnh hỏi.
Phùng Tuyết cười cười, nói: "Chỉ là tất cả đều phát triển quá nhanh, nghe nói lần này Bạch Xà mời được đạo diễn là Trình Hữu Đạo, đó chính là đạo diễn lớn nổi tiếng nhất trong nước chúng ta, lúc trước em hoàn toàn không dám tưởng tượng một ngày nào đó mình có thể hợp tác được với đạo diễn Trình Hữu Đạo, tất cả những chuyện này đều giống như đang nằm mơ vậy”
Trương Ảnh cười cười, sau đó nắm lấy tay Phùng Tuyết, nói: "Tất cả những điều này đều là phần thưởng đạt được do sự cố gắng của em, đương nhiên, người chúng ta nên cảm ơn nhất vẫn là Ngọc Thanh, không có Ngọc Thanh, cũng không có em và chị của hôm nay rồi.”
Phùng Tuyết gật đầu liên tục: "Cha mẹ từ nhỏ đã dạy em làm sao gọi là ăn quả nhớ kẻ trồng cây, em đã nói tin tức này với chị Ngọc Ngân, về sau nếu như em