Vừa nói, bên này có mấy người vẻ mặt cười xấu xa đi về phía Phùng Tuyết, bọn họ đã có phần không thể chờ đợi được nữa.
"Dừng lại, chúng mày muốn làm gì?"
Sắc mặt anh Cường trầm xuống, quát lớn với giọng trầm trầm.
"Anh Cường, bên phía Tinh Tú cũng đã lên tiếng rồi mà, nghe nói bây giờ Tinh Tú cũng mua lại Minh Hạ rồi, Phùng Tuyết này là nghệ sĩ của Minh Hạ, bây giờ cũng chính là người của Tinh Tú, Tinh Tú đã tự mình nói, chúng ta bắt được cô ta, có thể xử trí cô ta trước rồi mới đưa đi lĩnh thưởng "Ha ha, anh Cường, em cảm thấy môi trường nơi này thực ra cũng rất không tồi." "Mày bị ngu sao?"
Anh Cường lại hung hăng vung tay lên đập vào gáy tên thủ hạ này lần nữa: "Mẹ nó chứ, mới vừa rồi đã nói với chúng mày, bây giờ những người đang truy đuổi người phụ nữ này cũng không chỉ có một đám chúng ta thôi, toàn bộ đường phố bên ngoài đều đang lùng bắt cô ta đấy." "Chúng mày thật sự muốn dẫn tất cả những người khác tới đây sao.
"Nói vậy cũng đúng" Thủ hạ này có phần thất vọng xoa xoa gáy mình một chút: "Anh Cường, vậy chúng ta nên làm sao bây giờ.” "Trói lại trước đã, sau đó đợi khi ngoài trời hoàn toàn tối lại thì đi từ cửa sau, đến địa bàn của chúng ta mới xử trí được." "Được."
Mấy người đàn ông xã hội đen lấy băng keo đã sớm chuẩn bị sẵn ra, hưng phấn đi về phía Phùng Tuyết.
Phùng Tuyết muốn kêu lên, nhưng miệng của cô ấy đã bị đối phương dùng băng dính bịt lại trước tiên, cô ấy muốn phản kháng giãy dụa, nhưng cô ấy đâu phải là đối thủ của những người đàn ông này.
Bên kia, có người đưa cho anh Cường một điều thuốc, sau đó giúp anh ta châm lửa.
Anh Cường hít một hơi, cười tủm tỉm nhìn Phùng Tuyết ở phía bên kia, tâm trạng đang rất tốt.
"Mấy người chúng mày nhanh tay nhanh chân lên một chút, nơi này âm u, nhanh trói người phụ nữ này lại mang đi thôi."
Thủ hạ bên kia cười ha ha, quay đầu lại nói với anh Cường: "Anh Cường, không ngờ anh mà còn sợ thứ này luôn đó, em nói cho anh biết nè, chuyện kia đều là giả cả, trên thế giới này đâu có ma quỷ đầu.
Nhưng mà, lời nói của thủ hạ vừa dứt, anh