Cho dù là bên phía Lý Chiến Minh có phải người tới thành phố Bình Minh hại Trương Ánh, e rằng người của anh ta cũng không qua nổi ranh giới của thành phố Bình Minh.
Quay trở về biệt thự trên núi Vọng Nguyệt, Phùng Tuyết đi tắm một cái, rồi thay một bộ đồ của Lâm Ngọc Ngân, cả người trông cứ như hoa sen mới nở vậy, rất duyên dáng yêu kiều.
“Phùng Tuyết, cụ thể đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao đột nhiên lại thành ra như vậy?”
Cho tới bây giờ, Lâm Ngọc Ngân vẫn chưa hiểu rõ ngọn nguồn của sự việc này.
Trước đây khi mà Ngọc Thanh kí hợp đồng với một số nghệ sĩ của bên Minh Hạ, Lâm Ngọc Ngân cũng đã từng tiếp xúc với Đặng Kim Minh.
Lúc đó Đặng Kim Minh cho Lâm Ngọc Ngân một ấn tượng khá tốt, không giống như loại người có thể làm ra loại chuyện như vậy.
Thực ra trong đầu Phùng Tuyết cũng đang rối thành một cục, nhất thời cô ấy cũng không biết làm thế nào để kể rõ thực hư chuyện này.
Trong ba người, người có suy nghĩ tỉnh táo nhất e là chỉ có mỗi Trần Hùng.
“Rất đơn giản, Tinh Tú thu mua lại Minh Hạ với giá cao, cho nên dưới sức hút của đồng tiền, Đặng Kim Minh mới cố ý hãm hại Phùng Tuyết “Hiện nay Phùng Tuyết và chúng ta là một tập thể, mà chúng ta kết thù với đám Tinh Tủ bên đó đã không phải là một hai lần nữa, hơn nữa lần trước bọn họ ăn một khoản lỗ lớn, chuyện đó không thể nào cứ thế mà bỏ qua được “Chỉ là anh cũng không ngờ đến, đám người đó thế mà lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ như vậy, trực tiếp ra tay với Phùng Tuyết.
Nói đến đây, Trần Hùng trầm mặc mấy giây rồi nói: “Đúng rồi, cái người mà tôi đánh ngã lúc trước không giống người bình thường, chắc là cao thủ của các gia tộc lớn bồi dưỡng nên, cô có biết anh ta có thân phận như thế nào không?” “Anh Trần Hùng, anh nói tới người có hình xăm sơn dương đồ đằng trên mặt sao?” “Đúng.” Trần Hùng gật đầu.
Phùng Tuyết trả lời: “Người đó chính là một trong Thập Nhị Sinh Tiêu của nhà họ Kiều, ở tỉnh Trung Nhã có thanh danh rất lớn.” “Nhà họ Kiều.”
Lâm Ngọc Ngân bỗng chốc cau mày lại: “Gia tộc số một của tỉnh Trung