Chẳng qua khoảng thời gian cô ta tiếp xúc với Kiều Tiết Thanh đã không phải là ngày một ngày hai nữa rồi, vì thế nên cô ta hiểu rất rõ tính tình của Kiều Tiết Thanh.
Thật sự thì năng lực của cậu cả nhà họ Kiều này ở mọi phương diện đều vô cùng tài giỏi, hơn người, nhưng mà nhược điểm duy nhất của anh ta chính là quá chuyên tình, cũng chính vì điểm này mà Lý Diệu Hương mới có thể giữ chặt anh ta trong lòng bàn tay gắt gao như vậy.
"Hu hu hu..."
Nước mắt cứ giống như mới được vặn mở vòi khóa, ào at tràn ra từ trong hốc mắt Lý Diệu Hương, giờ khắc này Lý Diệu Hương khóc đẹp đến rung động lòng người, điềm đạm đáng yêu chọc người khác phải yêu thương.
Cô ta vốn dĩ đã là một diễn viên, đối với kiểu diễn xuất để tranh thủ sự đồng tình của người khác này cũng coi như là dày công tôi luyện.
Chỉ sợ là khắp trên trời dưới đất có rất ít người đàn ông nào khi nhìn thấy cảnh Lý Diệu Hương khóc mà có thể cứng rắn không mềm lòng.
Nhưng mà nhìn phản ứng của Kiều Tiết Thanh đang đứng bên kia thì lại giống như hoàn toàn không đạt được hiệu quả mà Lý Diệu Hương mong đợi, rất hiển nhiên đối phương đã sớm biết về những tư liệu bê bối của cô ta ở trên mạng rồi.
Hơn nữa chắc chắn là bây giờ trong lòng Kiều Tiết Thanh đang vô cùng tức giận.
Vì thế nên Lý Diệu Hương liền muốn chuyển từ bị động thành chủ động, trên mặt cô ta tràn đầy vẻ tủi thân mà nhìn về phía Kiều Tiết Thanh đằng kia, cô ta nói: “Tiết Thanh, có phải là anh đang giận em đấy không, không phải là anh nghĩ rằng em thật sự là một người phụ nữ mặt dày vô liêm sỉ như mấy người trên mạng đó nói đấy chứ?” “Tiết Thanh, nếu bây giờ em nói tất cả những chuyện đó đều là do tên Trần Hùng kia cố ý tạo ra để dạy dỗ em thì anh có tin em không?”
Nhưng mà Kiều Tiết Thanh vẫn như cũ, anh ta không có phản ứng gì đáng nói, điều này khiến trong lòng Lý Diệu Hương cảm thấy hơi nôn nóng, xem ra chuyện lần này không hề dễ dàng lấp liếm cho qua như thế được.
Vì thế nên Lý Diệu Hương hạ quyết tâm chơi lớn một trận.
Chỉ thấy cô ta đột nhiên bổ nhào tới cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn trà trước mặt, sau đó liền chĩa mũi dao vào sát lồng ngực mình làm bộ như muốn đâm xuống.
“Tiết Thanh, em bị bọn họ hãm hại thật mà.
“Nhưng mà em biết bây giờ em đã không còn đường nào để chối