"Ông nói rất đúng"
Kiều Tiết Thanh đứng dậy: "Mặc dù nhà họ Kiều chúng ta được mệnh danh là gia tộc quyền thế ở miền Nam, nhưng so với gia tộc quyền thế bậc nhất vẫn còn cách một khoảng cách khá xa.
Nguyên nhân chủ yếu là vì nhà họ Kiều chúng ta chỉ mới chiếm được tỉnh Trung Nhã.
Tuy rằng quyền lực thực sự rất lớn, nhưng trên bản đồ cũng chỉ là một điểm nhỏ” "Đã đến lúc chúng ta mở rộng lãnh thổ của gia tộc họ Kiều rồi."
Nói đến đây, Kiều Tiết Thanh bảo người hầu bên cạnh lại rót cho anh ta một ly vang đỏ.
Ly rượu thủy tinh chân cao, trong suốt, không chút tì vết.
Anh ta lắc lắc ly rượu vang trong tay, nhìn dòng rượu đỏ như ngọc mã não sóng sánh trong ly: "Hồ Mạc Văn, ông có suy nghĩ gì về chuyện này không?"
Hồ Mạc Văn suy tư một lúc rồi trả lời: "Lúc này ở Tam Giang, người có bản lĩnh nhất là Viễn Trọng Chi.
Nếu chúng ta muốn đoạt lấy Tam Giang, nhất định phải nắm được Viễn Trọng Chi trong tay.
Có điều trước tiên, chúng ta phải dò xét xem thái độ của anh ta thế nào? “Làm sao dò xét?” Kiều Tiết Thanh nheo mắt hỏi.
Hồ Mạc Văn trả lời: "Viễn Trọng Chi có quan hệ mật thiết với Trần Hùng.
Năm đó khi Trần Hùng chiếm được thành phố Bình Minh, tài sản lớn nhất trong tay chính là Đại Hưng Thịnh.
Còn về Ngọc Thanh thì không đáng nhắc tới " "Chà, vậy thì sao." "Thành phố Châu Giang là thuộc địa của tỉnh Trung Nhã của chúng ta, cũng là mô hình thành phố ngoại thương.
Gia tộc họ Nguyễn của Châu Giang những năm qua đều muốn làm lĩnh vực ngoại thương.
Thiết nghĩ Đại Hưng Thịnh của thành phố Bình Minh kia, nhất định rất hợp khẩu vị của anh ta.
"Ha ha, tên Nguyễn Đàm của nhà họ Nguyễn kia chính xác là một kẻ tham lam.
Năm xưa khi nhà họ Kiều chúng ta thâu tóm nhà họ Nguyễn ở Châu Giang, quả thực đã tiêu tổn biết bao tiền của "Để Nguyễn Đàm làm ra trận trước, chắc chắn là vô cùng thích hợp"
Kiều Tiết Thanh nhấp một ngụm rượu rồi nói: "Vậy ông đi thu xếp đi.
Bảo Nguyễn Đàm lấy danh nghĩa nhà họ Kiều ở tỉnh Trung Nhã, đến thành phố Bình Minh thâu tóm Đại Hưng Thịnh.
Tên Trần Hùng kia chẳng qua chỉ là một con mèo hung hăng một chút thôi.
Nhà họ Kiều chúng ta mà ra mặt,