Ánh mắt Kiều Tùng Châu nhìn Kiều Tiết Thanh đầy ẩn ý.
Chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến Kiều Tiết Thanh toàn thân run lên.
Có lẽ, Kiều Tùng Châu đã sớm nhìn ra trong bụng Kiều
Tiết Thanh đang nghĩ gì, chỉ là ông ta không muốn vạch mặt anh.
Hơn nữa tình trạng của Sơn Dương như vậy, dù hôm nay không chết, anh ta chắc cũng không sống thêm được bao lâu.
Bây giờ anh ta đã là một người tàn phế vô dụng.
Nhà họ Kiều tuyệt đối sẽ không nuôi một tên tàn phế.
Kiều Tùng Châu ngoài mặt thì làm ra vẻ rất tức giận, nhưng thực ra ông ta cũng đồng ý với cách làm này.
Lý do khiến ông ta tức giận chỉ là ra vẻ tức giận cho người khác thấy.
Ông ta muốn để những người khác trong nhà họ Kiều cảm thấy ông ta là một người trọng tình trọng nghĩa.
"Rốt cuộc chuyện này là thế nào, lát nữa gọi Kiều Tiết Dũng đến đây hỏi xem là biết ngay?" "Tiết Thanh à, lúc đó tùy con tra hỏi.
Hỏi xem người em đó của con tại sao muốn giết Sơn Dương, được không?"
Đồng tử của Kiều Tiết Thanh hơi co lại, tuy rằng trong lòng có chút bối rối, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh.
"Vâng thưa cha.
Con tin rằng em trai nhất định có nỗi khổ gì đó.
Đến lúc đó xin cha nương tay với nó." "Phải xử lý như thế nào, thì cha cần phải biết lý do của nó là gì trước." Khi hai cha con nói về chuyện này, Kiều Tiết Dũng đã được người làm của nhà họ Kiều dẫn vào.
Mặc dù Kiều Tiết Dũng trên danh nghĩa là cậu hai của nhà họ Kiều, nhưng thật ra địa vị của cậu ta trong nhà rất thấp.
Bình thường, cậu ta còn không được phép đến đại sảnh này.
Giờ phút này, cậu ta lại giống như trước, tóc mái che trán, đeo kính, cả người luôn lộ ra vẻ yếu đuối sợ hãi.
Thực ra khi lần đầu tiên Kiều Tùng Châu đón Kiều Tiết Dũng từ bên ngoài về, ông ta vẫn đặt nhiều hi vọng vào đứa con này.
Nhưng dần dần, ông phát hiện ra đứa con hoang của mình rụt rè, sợ sệt, nhát gan, khó làm nên việc lớn.
Theo thời gian, ông ta đối với cậu ta càng lúc càng thất vọng.
Cho đến hôm nay, ngay cả người cha ruột là ông ta