Lâm Thanh Thảo trả lời: “Vậy cũng được ạ, cha mẹ, con vào lớp chơi với các bạn đây, cha mẹ mau về đi, không cần lo lắng cho Thanh Thảo đâu."
Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của Lâm Thanh Thảo, nhất thời, trong lòng có một loại cảm giác không thể nói ra được.
Trên đường trở về, tâm trạng Lâm Ngọc Ngân vẫn luôn không được ổn.
“Làm sao vậy bà xã.” Trần Hùng hỏi.
“Không có gì, chỉ là có chút xúc động”
Lâm Ngọc Ngân cười trả lời: “ Trước đây Thanh Thảo rất chống đối khi đi học mẫu giáo, đặc biệt là mỗi khi khai giảng, con bé đều sẽ sẽ khóc, con bé không thích mẫu giáo chút nào.” “Là bởi vì đám bạn mẫu giáo, thường xuyên bắt nạt con bé, đúng không?” Trần Hùng hỏi.
Lâm Ngọc Ngân gật đầu nói: “Lúc đó lũ bạn trong mầm non đều gọi con bé là đứa con gái hoang dã không có bố, có lần Thanh Thảo vì chuyện đó mà cùng bạn học tranh cãi, người bạn cùng lớp đó cuối cùng đã đẩy Thanh Thảo ngã xuống đất.
“Kết quả cô giáo mầm non đã gọi em và gia đình đứa bé kia đến, nhưng ngược lại, lại bắt em xin lỗi gia đình kia, sau khi trở về nhà, em đã đánh Thanh Thảo một trận “Em biết chuyện đó không phải là lỗi của Thanh Thảo, điều sai trái là cô ấy đã cãi nhau với những người khác ở trường.
Nói đến đây, mắt của Lâm Ngọc Ngân đã có chút ửng đỏ, như thể nước mắt đang chực trào ra.
Mà trái tim của Trần Hùng lại giống như bị kim châm, trước khi anh quay lại, hai mẹ con cô đã phải trải qua quá nhiều sự khinh thường, chế giễu, thật khó tưởng tượng những năm mà anh không có ở đây, hai mẹ con họ đã vượt qua như thế nào.
“Tất cả đều đã qua rồi, bà xã.” “Ừm, đều đã qua rồi.”
Lâm Ngọc Ngân ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, nở một nụ cười: “Chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới, vẫn là có chút chua xót
Trần Hùng ôm Lâm Ngọc Ngân vào lòng: “Sau này, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa, bất kể sau này có mưa to gió lớn thế nào, anh đều sẽ luôn ở bên cạnh