Phía dưới tầng thì sớm đã trở thành một trận hỗn chiến, hơn nữa những cao thủ của nhà họ Kiều thì rõ ràng nhận thấy là ở thế bất lợi.
Đám người của đối phương thì như là phát điên vậy, gương mặt bọn họ thì đầy vẻ hung tợn và hưng phấn, từng nắm đấm không ngừng đánh xuống người của những cao thủ nhà họ Kiều mà anh ta mang đến.
Những người này, ngoại trừ người của Hang Sói ra thì còn có những cao thủ hộ vệ tinh nhuệ nhất của nhà họ Kiều nữa.
"Không ổn, chúng ta đã đánh giá quá thấp Trần Hùng và Viên Trọng Chi này rồi.”
Dần Hổ đứng ở bên cạnh Kiều Tiết Thanh gầm khẽ lên, một giây sau đó thì anh ta cũng gần như là đã tham gia vào trận chiến ấy vậy.
Anh ta nắm chặt hai tay lại, hai cánh tay thì như hai cái búa sắt: “Đưa cậu chủ giết một đường ra khỏi đây.”
Vừa dứt lời, Dần Hổ đã là người đầu tiên lao về phía của Trần Hùng bọn họ, sau lưng anh ta là những cao thủ của nhà họ Trần cũng đã bám sát theo sau.
Quả nhiên xứng đáng là đại cao thủ xếp hàng đầu trong Thập Nhị Sinh Tiêu của nhà họ Kiều, làm việc gì thì cũng như sấm rền gió cuộn, quyết đoán kịp thời.
Kỳ thực thì trong tình huống như thế này, Kiều Tiết Thanh bọn họ cũng vốn là không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa.
Bên này, Đao Kiệt và Mạnh Hùng cũng lật tức đưa các cao thủ nhà họ Viên và vài cao thủ của Hang Sói lao đến, nhà hàng tầng thượng vốn đang yên ả thì chỉ thoáng chốc đã trở nên hỗn loạn.
Còn hai mươi hai vị cầm quyền ngồi quanh cái bàn tròn lớn thì vẫn chưa kịp hiểu gì, ai ai cũng đều là bộ dạng ngơ ngác ngồi ở đó, hoàn toàn không biết bước tiếp theo rốt cuộc là phải làm như thế nào.
Đã không biết phải làm như thế nào thì cứ tiếp tục mà ngồi như thế.
Không thể không nói là Dần Hổ quả thật là rất mạnh, Khôi Huy Thiệu, Hang Sói thứ năm hợp sức với Đao Kiệt mà cũng không thể nào làm gì được Dần Hổ, nắm đấm của đối phương thật sự chẳng khác gì là đạn pháo vậy, gần như là mỗi một nắm đấm là có thể đánh bật Đao