Chỉ một cái nhìn thoáng qua đã khiến tất cả mọi người câm như hến, ngồi ở vị trí của chính mình không dám nhúc nhích chút nào.
Cùng lúc đó, Dần Hổ dẫn Kiều Tiết Thanh nhảy xuống từ tầng cao nhất của khách sạn Khủng Đỉnh, bây giờ họ muốn chạy lên trời cũng chỉ có đường này để đi.
Tòa nhà bốn tầng cao hơn ba mét, vậy mà Dần Hổ cùng Kiều Tiết Thanh nhảy xuống không hề hấn gì.
Không thể không thừa nhận, thực lực của Dần Hồ quả thực không tồi, nhưng vì muốn bảo vệ Kiều Tiết Thanh mà khi rơi xuống đất, một chân của anh ta đã trực tiếp va chạm dẫn tới gãy.
Dần Hổ chịu đựng cơn đau buốt truyền tới từ dưới chân, nghiến răng đứng dậy.
"Chạy về phía chiếc xe, cậu chủ"
Toàn thân Dần Hổ đều đổ mồ hôi, nắm lấy Kiều Tiết Thanh không buông chạy về phía chiếc MercedesBenz cách đó không xa.
Lúc này, phía bên dưới vẫn là một khung cảnh hỗn loạn, rất nhiều cao thủ của nhà họ Viễn thấy vậy lập tức đi về phía hai người.
"Cút ngay.
Dần Hổ phát ra tiếng gầm như một dã thủ, tuy rằng lúc này anh ta đi đường đã có chút khập khiêng nhưng không hề ảnh hưởng tới sức chiến đấu mạnh mẽ một chút nào.
Bop!
Bop!
Bop!
Những nằm đấm đầy uy lực vang lên, chỉ trong nháy mắt, không ít những cao thủ vô danh của nhà họ Viễn đã bị anh ta đánh bay ra ngoài.
Dần Hồ cố gắng dẫn Kiều Tiết Thanh mở một con đường máu, chạy về phía chiếc MercedesBenz đang đỗ trên đường.
"Quả là một cao thủ lợi hại."
Gần như cùng lúc, Thẩm Đại Lực và Hồ Điệp đều đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Dần Hồ.
Mọi người giống như đã lâu mới thấy được con mồi, ít nhất năm người của Hang Sói cùng lúc lao về phía Dần Hồ và Kiều Tiết Thanh.
"Tất cả dừng lại"
Đúng lúc này, Lưu Trọng hét lên từ phía sau, tất cả các thành viên trong Hang Sói đều ngừng mọi động tác lại.
“Lưu Trọng, anh đang làm gì vậy?” Thẩm Đại Lực quay đầu lại nhìn Lưu