Kiều Tiết Thanh vừa nói, máu tươi trong miệng đã hoàn toàn biến thành màu đen: “Tất cả mọi chuyện là do thằng con riêng kia sau lưng giở trò quỷ.
“Kiều Tiết Dũng...!
Ngay lúc này, cũng chẳng biết có phải sinh ra ảo giác hay không mà trên đường cái, ở phía xa xa, dưới ánh đèn đường mờ ảo có một bóng người như ma đứng ở đó.
Cậu ta chính là Kiều Tiết Dũng.
Tuy nhiên, khác với trước đây, bấy giờ, Kiều Tiết Dũng không đeo kính, tóc mái ngang trán được vuốt ra sau đầu, chải phẳng.
Giờ phút này, Kiều Tiết Dũng nào còn dáng vẻ thư sinh như trước, trong mắt cậu ta toát vẻ ngang ngược, gương mặt càng hung ác hơn, khí thế trên người đủ dọa một đứa trẻ ba tuổi khóc.
Kiều Tiết Dũng bây giờ với Kiều Tiết Dũng trước kia như hai người khác nhau.
“Đâm chết mày, ông đây đâm chết mày.
Kiều Tiết Thanh như bị điên, anh ta bỗng giảm chân ga, xe Mercedes như ngựa hoang đứt cương chạy thẳng về phía Kiều Tiết Dũng.
Mà lúc này đây, sau lưng Kiều Tiết Dũng chợt xuất hiện hai người, một nam một nữ
Trên cánh tay trần trụi của người con trai là hoa văn một con hung thủ Cùng Kỳ, còn người con gái có mái tóc dài màu đỏ, cả người nhìn rất ma mị.
“Cùng Kỳ, bắt anh ta lại cho tôi.”
Kiều Tiết Dũng bình tĩnh nói một câu, trong nháy mắt, người con trai ở phía sau có hoa văn hung thủ Cùng Kỳ trên vai chỉ còn cái bóng, cậu ta xông thẳng tới chiếc xe Mercedes.
Bấy giờ, phía trên đình nghỉ mát bên cạnh, Tám ngón tay điên uể oải nằm ở đó nhìn mọi chuyện xảy ra ở trên đường.
Trong miệng anh ta ngậm cọng cỏ đã bị nhai nát, tự lẩm bẩm: “Cùng Kỳ, Hỏa Phượng, cũng không biết tên con riêng này tìm được hai kẻ biến thái này ở đâu.” “Móa nó,