Viễn Trọng Chi không hổ là cả một đời kiêu hùng, mỗi câu nói đều rất rõ ràng thẳng thắn, không hề mập mờ che giấu gì cả, ông ta chính là nghĩ gì thì nói đó.
Hai mươi hai người đứng đầu gia tộc đều nhìn về phía những người khác, trong thoáng chốc không có ai dám trở thành người đầu tiên đứng lên rời đi.
Trần Hùng chờ đợi đến phiền, liền nhặt cây đao dưới đất cầm trên tay rồi vứt ra ngoài.
Thanh đao rơi xuống cắm phập một tiếng, cắm vuông góc xuống giữa chiếc bàn mà những người đó đang ngồi.
“Cho các người đi, các người lại không đi, sau ba mươi phút mà còn chưa đi, tôi sẽ bắt đầu giết người đấy”
Nói dứt câu, vậy mà Trần Hùng thực sự lấy di động ra bấm giờ đếm ngược.
Cuối cùng cũng có một người đứng đầu gia tộc đầu tiên cắn răng đứng dậy, chắp tay cáo từ với Viễn Trọng Chi rồi rời đi.
Ông ta bước rất nhanh, khi đi đến cửa còn cố ý quay đầu nhìn thử phía sau, thấy không có ai đuổi theo mới nhanh chân rời khỏi nhà hàng ở tầng cao nhất này.
Những người khác thấy vậy cũng yên lòng chắc chắnViễn Trọng Chi không lừa gạt bọn họ, cả đám người liền nhanh chóng nối gót nhau rời đi.
Rất nhanh sau đó, khu nhà hàng ở tầng cao nhất vốn rất đông đúc liền trở nên vắng lặng.
Trần Hùng lấy một miếng thức ăn nhẹ trên chiếc bàn lớn kia bỏ vào miệng, nói: “Trong lòng những người này khẳng định không cam tâm tình nguyện chút nào, tối nay chúng ta đánh cho Kiều Tiết Thanh thua thảm như vậy, nhất định đã chọc giận nhà họ Kiều rồi, nhất định bọn họ đang chờ xem chúng