Kiều Tiết Dũng nói xong câu này cũng không nói thêm câu nào nữa, vẫn tiếp tục lau đôi giày của anh ta.
Trần Hùng nheo mắt lại, cười: "Cậu cũng đủ tàn nhẫn đấy, vừa đối phó với anh ruột xong, liền nghĩ ra cách đối phó với cha ruột của mình ngay rồi sao?” “Ông ta không phải cha tôi, ông ta là kẻ thù của tôi, kẻ thù đã giết mẹ tôi."
Kiều Tiết Dũng đột nhiên trở nên vô cùng kích động, hai mắt giăng đầy tơ máu đỏ tươi.
Trần Hùng cũng lười quan tâm đến ân oán cá nhân giữa Kiều Tiết Dũng và Kiều Tùng Châu, nói: “Cậu cũng là một người thông minh đấy nhỉ, lá gan cũng không nhỏ đầu, vậy mà định mượn đao giết người cơ đấy." “Nhưng mà Kiều Tiết Dũng, cậu muốn tôi trở thành cây đạo đó, cậu cũng thật dũng cảm đấy." Kiều Tiết Dũng đột ngột ngừng động tác chà lau đôi giày của mình, thắng người ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Trần
Hùng.
"Tôi cũng không có cái gan đó, bởi vì tôi nhìn ra được thực lực của anh rất mạnh, chúng ta lại không phải bạn bè, thậm chí đến đồng minh cũng không phải " “Giữa chúng ta chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi mà thôi”
Nếu như ngay từ đầu nói Kiều Tùng Châu tìm đến bác sĩ Đông Y châm cứu, nếu vị bác sĩ Đông Y còn có thể kinh sợ, như vậy thì bây giờ, anh sớm đã quen rồi.
Ông ấy hưởng Kiều Tùng Châu đáp lễ cười cười, nói: “Ông Kiều, mọi chuyện đều chuẩn bị cả rồi, mời ông đi theo tôi.” “Được."
Kiều Tùng Châu và Hắc Long đi vào trong sân nhỏ, mà ngoài ra còn có hai tên vệ sĩ áo đen một bên tả một bên hữu đứng canh giữ bên ngoài cửa.
Sau khi đi vào trong sân, Kiều Tùng Châu và