“Tao đã cho mày cơ hội.
Kiều Tùng Châu xoa mạnh huyệt thái dương, đầu của ông ta vô cùng đau đớn, đau đến mức ông ta sắp ngã quỵ xuống.
Ông ta không muốn do dự thêm phút nào nữa, việc đã phát triển đến mức này, đã không còn đường lui.
“Giết bọn nó cho tôi.
Kiều Tùng Châu ra lệnh, Thập Nhị Sinh Tiêu ở phía sau ông ta gồm Hoa Xà, Thoát Thỏ, Kim Mao Thử, Kim Kê đều ra tay.
Trong khi đó, Hoàng Ngưu và Bát Tí Hầu chạy về phía Hắc Long.
“Anh Hắc Long, anh không sao chứ?”
Trông thấy Hắc Long – người mạnh nhất trong Thập Nhị Sinh Tiêu bị người ta đánh thành như vậy thì Hoàng Ngưu và Bát Tí Hầu rất kinh ngạc.
Bọn họ hiểu rõ thực lực của Hắc Long, thậm chí nhiều khi bọn họ nhận định cái tên Hắc Long đồng nghĩa với bất khả chiến bại.
Nhưng lúc này đây, Hắc Long lại bị người ta đánh bại một cách thảm hại như vậy.
“Tôi ổn”
Sắc mặt Hắc Long hơi trắng, lắc đầu nói: “Hai tên kia rất lợi hại, tôi chưa từng nghe ở phương nam có cao thủ mạnh như thế, tôi nghi bọn họ có liên quan đến đại gia tộc ở phương bắc.” “Các cậu đừng lo cho tôi, đi giúp những người khác bao vây hai người kia, nhất định phải bắt được họ trong thời gian ngắn.
“Rõ!”
Hoàng Ngưu nắm chặt nắm đấm thiết thủ của mình, mà Bát Tí Hầu ở bên cạnh nhận lấy thiết côn sắt từ tay của cấp dưới, xông về hướng Cùng Kỳ và Hỏa Phượng.
Nhưng lúc này đây, Hắc Long mới thả lỏng một chút thì thần kinh lại căng chặt.
Anh ta cảm thấy một nguồn sức mạnh nguy hiểm hướng về phía mình.
Âm!
Vốn dĩ Hoàng Ngưu và Bát Tí Hầu đang chuẩn bị lao ra lại chợt chuyển hướng, ngay