Nói rồi, Kiều Tiết Dũng hét lớn với mấy cao thủ nhà họ Kiều đứng ở bên dưới: “Mấy người có đứng ngây ra đó làm gì? Ngu hết rồi sao, thiểu năng hết rồi sao?” “Lên hết cho tôi, tôi dùng thân phận gia chủ của nhà họ Kiều ra lệnh cho các anh, lập tức bắt Kiều Tiết Trọng và Trần Hùng lại cho tôi.
“Không đúng, không phải bắt lại, mà là giết hết bọn chúng cho tôi, giết hết bọn chúng.
“Ha ha ha, tôi chính là gia chủ của nhà họ Kiều, các người không có ai có thể ngăn cản tôi ngồi lên vị trí đó.
Ở tỉnh Trung Nhã này tôi chính là vua, là vua của tỉnh Trung Nhã.
Nhưng đám cao thủ của nhà họ Kiều vốn dĩ đã bao vây chặt lấy mấy người Kiều Tiết Trọng và Trần Hùng nay lại do dự không quyết, bởi vì căn bản không có một ai dám xông lên trước.
Thấy vậy, Kiều Tiết Dũng nổi điên: “Các người đều điếc hết sao, lên cho tôi, lên!”
Nhưng vẫn không có một ai nghe theo mệnh lệnh của Kiều Tiết Dũng.
“Mẹ kiếp!”
Kiều Tiết Dũng chửi bởi điên cuồng, rồi cậu ta quay người nhìn về phía mấy người Hoa Xà và Hoàng Ngưu.
“Các cậu, các cậu lên đi, giết Kiều Tiết Trọng, giết Trần
Hùng”
Nhưng lúc này đến cả Ngũ Sinh Tiêu cũng đứng yên không động đậy.
Bop!
Kiều Tiết Dũng nổ điên, giáng thẳng một cái bạt tai vào mặt Hoa Xà rồi tiện thể đá một cú vào người Hoàng Ngưu.
Ngay sau đó, cậu ta quét mắt trừng trừng nhìn từng người trong số Ngũ Sinh Tiêu rồi hét lên: “Mấy người còn ngây ra đó làm gì, sao, muốn chống lại lệnh của tao sao?” “Không sai, tất cả những chuyện này đều là do tao làm nhưng như thế thì đã làm sao?" “Bây giờ cả nhà họ Kiều đều là của tao, ai dám chống lại tao? Hoa Xà, Hoàng Ngưu, Bát Tí Hầu, chúng mày đừng quên vì sao chúng mày lại theo tao?” “Bởi vì sau lưng của tao chính là nhà họ Trần ở miền Bắc, nếu bây giờ chúng mày không phục tùng mệnh lệnh của tao