“Một chiêu này của tôi gọi là giết gà dọa khỉ, ông cũng đừng trách ai, ai bảo ông cứng đầu, không phải gấp gáp tới làm con gà sao?”
“Cậu…Cậu dám, sau lưng tôi chính là phía nam một gia tộc! gia! ”
Từ Cốc căn bản còn chưa kịp nói xong câu cuối cùng, dao trong tay Đao Kiệt liền đâm về phía Từ Cốc, đi vào mồm rồi ra sau não!
Thấy cảnh tượng như vậy, trên lầu toàn bộ hơn ba mươi người cầm quyền của các gia tộc lớn đều ngây dại, thậm chí có rất nhiều người đều nổi lên một lớp da gà dày.
Đây mẹ nó quá độc ác, rùng rợn, điên cuồng!
Trong lúc nhất thời, sự chế nhạo vừa rồi trong lòng những người này với Viễn Trọng Chi lập tức biến mất vô tung vô ảnh, thay vào đó là một cảm giác vô cùng sợ hãi.
Tuy rằng Viễn Trọng Chi năm nay đã hơn năm mươi tuổi, thế nhưng rất nhiều người hình như đã quên, Viễn Trọng Chi lúc còn trẻ nổi tiếng là người tàn nhẫn ở Tam Giang.
Mà hôm nay Viễn Trọng Chi cũng không phải bởi vì già rồi mà trở nên nhát gan.
Mà là bởi vì, rất nhiều chuyện hôm này vốn dĩ cũng không cần ông ấy tự mình ra tay.
Viễn Trọng Chi vẫn ngồi ở bàn tròn uống rượu, sau đó mở miệng nói: “Được rồi, kịch cũng xem xong rồi, tới uống một ly với tôi được không?”
Không có bất kỳ người nào dám nói một chữ không, tất cả đều quy quy củ củ ngồi xuống, sau đó bưng ly rượu lên, kính Tam Giang Vương!
!
Vào đêm, một vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời.
Lúc kết thúc tiệc rượu bàn tròn, Viễn Trọng Chi trực tiếp về tỉnh thành nhà họ Viễn, đồng thời bởi vì một ít việc đặc biệt, Trần Hùng cũng đến nhà họ Viễn ở lại một đêm.
Sau khi đến, Trần Hùng đầu tiên là đi chỉ bảo đao pháp ngụy trang một chút, sau khi xác định trọng đao mình nghiên cứu sáng tạo ra không có tác dụng phụ gì, anh đi tới đình nghỉ mát đại viện nhà họ Viễn.
Lúc này, dưới ánh trăng, Viễn Trọng Chi và Trần Hùng đang uống trà.
“Chuyện ngày hôm nay, vốn dĩ cháu còn thực sự nghĩ rằng chú bị kinh sợ.
”
Trần Hùng uống một ngụm trà trong tay, vừa cười vừa nói.
Viễn Trọng Chi cũng nở nụ cười, nói: “Trần Hùng, chasu có phải