Nói xong, Trần Hùng dừng lại nửa giây rồi nói tiếp: “Em phải luôn ghi nhớ trong lòng những lời vừa rồi anh đã nói ở boong tàu, người của Trần Hùng này tung hoành khắp thế giới, huống chi em còn là bà xã của anh.
Cho dù ông già Thiên Vương có ở trước mặt em thì cũng phải cung kính gọi em một tiếng bà chủ Trần.”
Trong lòng Lâm Ngọc Ngân cảm thấy ấm áp, sau đó gật đầu thật mạnh.
“Vậy ông xã, rốt cuộc anh đang lo lắng cái gì?”
Trần Hùng xoay người nhìn về phía mặt nước ở nơi xa, sau đó chỉ về một hòn đảo trên sông, nói: “Bà xã, em nhìn hòn đảo kia đi, nó giống cái gì?”
Lâm Ngọc Ngân nhìn theo hướng Trần Hùng chỉ, trả lời: “Đó chẳng phải là một hòn đảo đen như mực sao, làm sao có thể nhìn ra cái gì?”
Trần Hùng lại lắc đầu nói: “Đen như mực, giống như một người đang đứng ở đó.”
“Người? Loại người nào?”
“Một người mặc áo choàng màu đen, chỉ để lộ ra một đôi mắt.”
Nói xong, Trần Hùng cũng không nói thêm gì nữa, anh sợ Lâm Ngọc Ngân sẽ lo lắng.
“Ông xã, kẻ thù của anh đã xuất hiện sao?”
Lâm Ngọc Ngân cũng rất nhạy bén, đã đoán được tâm tư của Trần Hùng.
Trần Hùng vội vàng lắc đầu, nói: “Không có, chỉ là tùy tiện nói vậy thôi.”
Nói xong, Trần Hùng trực tiếp ôm lấy Lâm Ngọc Ngân, sau đó đi về phía giường lớn bên kia: “Bà xã, phong cảnh trên sông này cũng không tồi, ngày tốt cảnh đẹp.
Thanh Thảo vẫn luôn ồn ào đòi một đứa em trai.
Hay là tối nay chúng ta cố gắng sinh cho Thanh Thảo một đứa em được không?”
Mặt của Lâm Ngọc Ngân đỏ lên, giả bộ đánh mạnh vào ngực của Trần Hùng, hờn dỗi nói: “Anh chính là một tên tội ác đầy trời, xấu xa đê tiện.”
Buổi sáng ngày hôm sau, lễ cắt băng khánh thành của công ty Truyền thông Ngọc Thanh chính thức bắt đầu.
Nơi cắt băng khánh thành chính là trụ sở ban đầu của Tinh Tú, nơi đây sau này cũng sẽ trở thành trụ sở chính của công ty Truyền thông Ngọc Thanh.
Một công ty giải trí có quy mô lớn hơn và phát triển hơn Tinh Tú.
Bởi vì Huỳnh Phong đã sắp xếp trước nên nhiều ông chủ