Nhất là đêm nay, Trần Hùng giống như một dã thú đang nổi giận, đối với tất cả mọi người dường như tràn đầy bất mãn.
Nhưng loại bất mãn này có thể nói là hận không thể rèn sắt thành thép, cho nên mọi thành viên trong Hang Sói đều có thể hiểu cho Trần Hùng, bởi vì bọn họ biết Trần Hùng là vì muốn tốt cho bọn họ.
Tuy nhiên, họ vẫn luôn rất cố gắng, rất rất cố gắng, thậm chí mỗi ngày họ đều đã đạt đến giới hạn của bản thân mình, đến độ quên ăn quên ngủ.
Bọn họ đã hoàn toàn phát huy hết mọi khả năng của mình, đã đạt đến giới hạn của mình.
Trần Hùng còn muốn bọn họ làm thế nào nữa?
Đến lúc này, trên thực tế mọi thành viên trong Hang Sói đều có chút lửa giận trong lòng.
Trần Hùng quét mắt qua từng thành viên của Hang Sói, trên khuôn mặt vẫn mang theo một loại dữ tợn.
“Trong lòng các người đều đang rất khó chịu đúng không?”
“Bực bội là đúng rồi, phát tiết lửa giận của các người ra đi.
Hôm nay tôi không nhắm vào một mình Thẩm Đại Lực, mà là tất cả mọi người.”
“Tất cả các người con mẹ nó đều là đồ vô dụng.”
Nói xong, Trần Hùng lao thẳng tới một trong những thành viên của Hang Sói, dùng một đấm nện bay ra ngoài.
Ngay sau đó anh lại tung một cước, đá người khác nằm ra đất.
“Các người, mẹ nó lao hết lên đây cho tôi.”
Ầm ầm ầm!
Thoáng chốc, tất cả mọi người ở hiện trường đều phát ra tiếng tru như dã thú, rồi sau đó tất cả họ lao về phía Trần Hùng.
Rầm rầm rầm!
Bên trong Hang Sói, hàng loạt tiếng đánh nhau vang lên như hổ lao vào bầy sói.
“Hang Sói số 4, Lưu Trọng, loại.”
“Số 5 Khôi Huy Thiệu, loại.”
“Số 7 Hồ Điệp, loại.”
“Lâm Tiểu Phong, loại.”
“Thịnh Quân, loại.”
“Tưởng Môn Thần, loại.”
......
Trần Hùng một bên vung vẫy nắm đấm của mình một bên thì hô tên các thành viên trong Hang Sói.
Mỗi cái tên được hô lên thì có nghĩa là người này đã bị anh đánh cho nằm ra đất, không còn sức để chống trả.
Trước sau tổng cộng cũng chỉ vài phút, tính đến thời điểm hiện tại, tất cả 23 thành viên của Hang Sói đã bị Trần Hùng đánh gục trên đất.
Hơn nữa, đây là dưới tình huống Trần Hùng còn giữ