Toàn bộ hiện trường đều ngưng đọng lại vài giây, trên mặt của mỗi người đều viết chữ mờ mịt, hoàn toàn không có phản ứng lại được cái tình huống này rốt cuộc là cái gì.
Người đàn ông tóc xanh từ trong làn khói mờ đi ra, trên mặt mang theo một nụ cười tàn ác đến cực điểm, trong khoảng thời gian mà ánh mắt của anh ta khóa chặt lên trên người của Phùng Tuyết, Phùng Tuyết liền cảm thấy bản thân giống như đã bị một cái đầu ác ma nhìn chằm chằm vào vậy.
“Nam Sương, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, cái lão ngoại quốc kia là ai thế?”
“Thợ trang điểm à, làm cái trò gì vậy, tại vì sao con rết tinh này lại trang điểm biến thành bộ dạng của người ngoại quốc rồi, chúng ta ở đây là chụp theo thần thoại phương Đông, gọi một người ngoại quốc đến đây làm quái gì hả?”
Khi mà mọi người đều đã phản ứng lại được rồi, đạo diễn Trình Hữu Đạo ngay tức khắc giận tím mặt mày.
Mà một số nhân viên công tác ở một bên kia thì có lại một vẻ mặt như chết lặng.
Thợ trang điểm hấp ta hấp tấp chạy đi đến bên cạnh của Trình Hữu Đạo, nói: “Đạo diễn, cái này không đúng mà, đây phải là cái diễn viên mà tôi trang điểm cho kia.
”
“Cái gì cơ?” Trình Hữu Đạo tức khắc nhíu mày.
Mà chính lúc này, cách đó không xa truyền đến một giọng thét chói tai vô cùng.
“Con rết tinh…chết mất rồi!”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía có tiếng thét ở bên đó, một giây sau, toàn hội trường như nổ tung.
Qủa nhiên bọn họ nhìn thấy một cỗ thi thể nằm ở bên dưới của cây đào, ở trên lồng ngực bị người nào đó đâm xuyên qua một khe hở chảy đầy máu, con rết tinh vẫn như cũ không nhúc nhích gì mà nằm ở trên mặt đất.
“Cậu là ai?”
Đám người Trình Hữu Đạo xoay người trở lại, dùng một loạt ánh mắt đáng sợ nhìn về phía người đàn ông tóc xanh đó.
Người đàn ông cười he he một tiếng, chỉ với một tay, một con dao găm màu xanh, giống như con dạo găm trong đạo cũ của những loại trò chơi bình thường xuất hiện trong tay của anh ta.
Mà mặt bên ngoài của dao găm, vẫn còn dính một chút máu tươi.
Trong miệng của anh ta, dùng thứ tiếng Văn Hoa chân què chân thọt, nói: “Để tôi tự mình giới thiệu một chút nhé, tôi tên là Quỷ Sầu, ở trên bảng sát thủ thế giới, xếp hạng thứ mười bốn.
”
Dứt lời, Quỷ Sầu dùng một bộ mặt tràn đầy si mê mà nhìn về bên chỗ phía của Phùng Tuyết, trong giọng nói mang theo một tia kích động mà nói: “Thật sự là