Đương nhiên, Tô Cẩn Lương vẫn có chút giới hạn, cô ta sẽ không đem các công tử của dòng họ lớn Tô Hàng bên này ra làm bia ngắm, bình thường đều là những tên ăn chơi lêu lổng bình thường hoặc là con riêng của các gia tộc nhỏ.
“Cậu qua đây.”
Đúng lúc này, Tô Cẩn Lương đem ánh mắt nhìn sang phía một người thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi khuôn mặt có chút khẩn trương tiều tụy bên kia.
Người thanh niên run lẩy bẩy đứng ra, gọi một tiếng chị Cẩn Lương.
Tô Cẩn Lương đánh giá trên dưới người thanh niên này một lượt, hỏi: “Đúng rồi, cậu tên là gì, hình như cậu không phải người Tô Hàng chúng tôi.” Người thanh niên vội vàng trả lời: “Chị Cẩn Lương, em tên Từ Đông Hạo, đến từ tỉnh Tam Giang.”
“Ồ, đúng, cậu tên Từ Đông Hạo.” Tô Cẩn Lương dáng vẻ như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, cậu đến tìm tôi, là vì chuyện gì nhỉ?”
Đối với thái độ chóng quên này của Tô Cẩn Lương, trong lòng Từ Đông Hạo cực kì bất lực, từ rất lâu cậu ta đã nói rõ với Tô Cẩn Lương cậu ta đến vì chuyện gì, lúc đó Tô Cẩn Lương đều đáp ứng với yêu cầu của cậu ta, nhưng, giờ mới được bao lâu, Tô Cẩn Lương vậy mà lại quên sạch.
Tuy trong lòng hơi khó chịu, nhưng Từ Đông Hạo cũng không dám có chút oán trách nào, ai bảo bản thân cậu chỉ là một con chó bên cạnh Tô Cẩn Lương chứ.
Nhớ trước đó Từ Đông Hạo cũng là đại thiếu nổi tiếng ở bên thành phố Song Tình tỉnh Tam Giang, bên người cũng có một nhóm đệ tử vây quanh, cũng được người ta tâng bốc, vậy mà bây giờ lại có kết cục thê lương như vậy, quả là bi thảm.
“Chị Cẩn Lương, em là người của nhà họ Từ ở thành phố Song Tình, Từ Cốc là bố của em, nhà họ Từ bọn em và nhà họ Tô vẫn luôn qua lại làm ăn rất mật thiết.”
“Ồ, đúng thế.”
Tô Cẩn Lương vỗ trán, dường như nhớ ra rồi: “Cậu chính là Từ Đông Hạo đến từ nhà họ Từ, trước đó không lâu, cả nhà họ Từ các cậu đã tan thành tro bụi ở bên tỉnh Tam Giang rồi phải không.”
“Xin chị Cẩn Lương làm chủ cho nhà họ