Đám người Trương Vân Long lắc đầu nói: “Anh Hùng, hiện tại, chúng tôi lo sợ rằng Tô Cẩn Lương sẽ dùng mảnh đất đó vào mục đích không tốt, mà từ bên ngoài đi vào tòa cao ốc của chúng ta bắt buộc phải đi qua khu vực đó.
Đó là khu vực quan trọng nhất.
Nếu Tô Cẩn Lương dùng mảnh đất đó để làm loạn, chúng ta chắc chắn sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn.”
“Tôi biết.”
Trần Hùng gật đầu nói: “Lấy số điện thoại của Tô Cẩn Lương đi, tôi sẽ gọi điện cho cô ta.”
Lúc này, trong phòng tổng thống của một khách sạn cao cấp.
Tô Cẩn Lương bưng một ly cà phê trong tay, đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Lông mày của cô ta co lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Phía sau của cô ta là một vị hòa thượng áo trắng đang đứng an tĩnh ở đó.
Anh ta giống như một thiên sứ, lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ Tô Cẩn Lương.
“Thích Trùng, tôi buồn chán quá!”
Tô Cẩn Lương uống hết ly cà phê trong tay, xoay người lại nói với hòa thượng, trong giọng của cô ta có mang theo một chút phàn nàn.
Cũng chỉ có ở trước mặt hòa thượng này, Tô Cẩn Lương mới có biểu hiện của một cô gái nhỏ như vậy.
Hòa thường vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, giọng điệu bình ổn trước sau như một: “Là bởi vì Trần Hùng vẫn chưa tìm đến cô sao?”
“Đúng vậy.”
Tô Cẩn Lương vừa nói, vừa lấy một chiếc nỏ từ trong rương ra, để trên bệ cửa sổ: “Trần Hùng thật đúng là quá bình thản đi.”
“Thích Trùng, anh thử nói xem, nếu tôi bắn mũi tên này ra, liệu tôi có thể bắn trúng được anh ta không?”
Tô Cẩn Lương vừa nói vừa nhắm vào một người đang đi đường ở dưới phố.
Sau đó, khi Tô Cẩn Lương định bóp cò, hòa thượng kia ngay lập tức đè tay của cô ta xuống.
“Cô chủ.”
“Thích Trùng, anh động vào phụ nữ rồi đó! Nam nữ không đụng chạm vào nhau, anh cầm tay của tôi để làm gì chứ?”
Hòa thượng run lên ở trong lòng, liền co rụt tay