Biên tập: Môn Mổn ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 024: 2019»
Sau khi ăn cơm trưa, Úc Tri Niên về nhà cầm máy tính, thay quần áo rồi trở lại trường học.
Vì thư phòng trước kia của cậu đã bị Dương Khác trưng dụng nên cậu quyết định sẽ đến thư viện sửa luận văn.
Giáo sư đã đề xuất ý kiến sửa chữa rất cẩn thận.
Cậu sửa đến chạng vạng nhưng vẫn chỉ mới xong một nửa.
Còn tài liệu mấy môn khác cũng chưa tìm được nên cậu đến quán cà phê ăn tạm gì đó đã rồi lại quay về thư viện làm tiếp.
Úc Tri Niên rất chăm chú nên quên luôn thời gian.
Khi nhận được điện thoại của quản gia thì đã gần mười một giờ rồi.
Quản gia hỏi cậu khi nào về nhà.
Cậu đáp sẽ về nhanh thôi nên quản gia lại nói: "Vì đã muộn rồi nên tôi sẽ cho lái xe tới đón cậu.
Hẳn là tài xế sắp tới rồi.
Sau khi cậu xong việc thì xuống lầu gọi cho chú ấy là được."
Úc Tri Niên cúp điện thoại.
Cậu ngại tài xế chờ lâu nên dọn dẹp một chút rồi xuống lầu luôn.
Mưa ngớt hơn chút rồi nhưng gió vẫn lớn như cũ, thổi lên người lạnh như băng.
Hôm nay nhiệt độ không khí thấp hơn vài độ so với mấy ngày trước.
Úc Tri Niên đứng trước cửa thư viện.
Phía trước là bóng tối gió thảm mưa sầu, phía sau lại đèn đuốc sáng trưng.
Có một khoảnh khắc cậu cảm thấy mình đã trở về thời trung học ở thành phố Ninh.
Lúc đó cậu mới mười bảy tuổi, tan trường muộn nên Dương Trung Uân giục cậu về nhà.
Chẳng qua chỉ là trong nháy mắt mà thôi, Dương Trung Uân đã qua đời hai năm trước rồi.
Ngôi nhà mà cậu cần về cũng không còn là chỗ cũ nữa.
Sau khi lên xe, Úc Tri Niên liền tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đã không còn luận văn và việc học dời sự chú ý nữa nên cảm giác tồn tại của chiếc nhẫn trên ngón áp út của Úc Tri Niên trở nên rất rõ ràng, khiến cậu vô cùng khó chịu.
Úc Tri Niên không muốn chạm vào nó nên cố gắng bỏ qua.
Yêu cầu của Dương Khác có thể là vì khiến cuộc hôn nhân này trở nên đáng tin hơn.
Vì luật sư Lý đã từng đề cập tới việc một thời gian nữa Úc Tri Niên sẽ phải tham gia vào ban giám đốc tập đoàn Trọng Khâm một lần.
Cao tầng và cổ đông tập đoàn đều như hổ rình mồi với cổ phần công ty, tốt nhất là Úc Tri Niên đừng nên để bị người khác quơ được nhược điểm, vì thế cậu đeo nhẫn lên.
Nhưng cậu thật sự không có thói quen đeo nhẫn, giống như có thứ gì đó ngăn cản cậu vậy.
Chiếc nhẫn giống như một lời nhắc thường xuyên nhắc nhở cậu rằng: Đối mặt với những tờ giấy ủy thác di chúc lạnh lùng và nhu cầu tiền mặt trước mắt của công ty Dương Khác thì tình cảm hai bên đều trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Đi qua con đường rộng lớn đến nhà Dương Khác, cây cối bên đường lay động trong gió.
Dưới ánh đèn đường màu vàng, mưa bụi giống như rất nhiều sợi chỉ ngắn ngủn.
Úc Tri Niên ngơ ngác nhìn một hồi lâu.
Có người gọi điện cho cậu.
Cậu lấy di động ra thì thấy đó là đàn anh chung phòng, Nhâm Hằng.
"Tri Niên." Giọng Nhâm Hằng sang sảng: "Em trở lại rồi sao? Sao không nói cho anh biết? Vừa rồi anh tình cờ gặp Thiệu Tây Lâm mới biết được."
Nhâm Hằng và bạn gái anh Sở Tư Phàm là số ít người chưa bao giờ có thành kiến với Úc Tri Niên.
Trong khoảng thời gian Úc Tri Niên sa sút tinh thần, bọn họ luôn mời Úc Tri Niên đến nhà họ ăn cơm, lại còn ở lại an ủi cậu, cho cậu biết rằng mình vẫn còn nhiều bạn bè.
Tháng Mười năm ngoái, khi Nhâm Hằng chỉ còn hơn nửa năm nữa sẽ tốt nghiệp thì đột nhiên phòng ở bị chủ cho thuê bán cho người khác.
Trong thời gian ngắn bọn họ không tìm được chỗ ở thích hợp nên vội đến nỗi sứt đầu mẻ trán.
Sau khi Úc Tri Niên xác định với giáo sư rằng dự án của mình sẽ kéo dài, cậu liền cho rằng thời gian bọn họ ở thành phố Hách hẳn là không khớp nhau nữa nên đã chủ động mời Nhâm Hằng tới ở tạm trong căn phòng đang trống của mình.
"Vừa về mấy ngày thôi, em bận quá." Úc Tri Niên nói với anh.
"Anh nghe Tây Lâm nói rồi." Nhâm Hằng nói: "Chúc mừng em nha, Tri Niên!"
Úc Tri Niên vừa máy móc vừa hơi chết lặng nói lời cảm ơn.
Nhâm Hằng nói cho Úc Tri Niên biết một tin chẳng biết có phải tin tốt hay không: "Tri Niên, anh và Tiểu Phàm chuẩn bị đi làm việc ở thành phố trước.
Công ty anh thúc giục rất gấp.
Tính đi tính lại thì bọn anh định tuần sau sẽ khởi hành.
Bọn anh muốn mời cậu ăn một bữa cơm cảm ơn có được không? Trong những ngày này đều được."
Úc Tri Niên nói mình đều rảnh: "Mình ăn ở nhà đi." Úc Tri Niên bổ sung: "Em rất nhớ đồ ăn anh với chị Phàm làm."
Nhâm Hằng sảng khoái nói: "Đi, anh làm cho cậu một bàn lớn luôn."
Đến giờ phút này tâm tình của Úc Tri Niên mới trở nên phấn chấn hơn chút.
Cậu bỗng cảm thấy có hy vọng vào ngày mai.
Đi vào huyền quan thấy đèn trong phòng khách còn sáng, Úc Tri Niên thấy Dương Khác mặc áo ngủ ngồi trên sô pha xem tài liệu, rất dễ nhận ra chiếc nhẫn trên tay trái hắn.
Trên bàn trà còn có một ly sâm panh, rượu trong ly đã hết hơn nửa.
Úc Tri Niên đi qua, ánh mắt hắn liền từ trên tài liệu chuyển lên người cậu.
Hắn nhìn cậu vài giây rồi hỏi: "Về rồi hả?"
"Vâng." Úc Tri Niên giải thích: "Em đọc sách quên thời gian."
"Không thể về nhà đọc được sao?" Dương Khác không hờn giận nói: "Hay là em không muốn về nhà?"
Úc Tri Niên cảm thấy Dương Khác say rượu nên cố tình gây sự.
Rõ ràng là