Biên tập: Red Tea, Quần Không Chun ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 030: 2019»
Trong phòng Úc Tri Niên rất tối, Dương Khác ngồi cạnh cậu một lúc.
Khi đôi mắt đã thích nghi được với màn đêm, hắn thấy Úc Tri Niên đang cuộn tròn trong ổ chăn.
Mấy ngày nay, Dương Khác đã phớt lờ yêu cầu chuyển nhà của Úc Tri Niên mấy lần.
Có lẽ hắn biết Úc Tri Niên sống không vui vẻ gì, không phải hắn không muốn nói mà là không biết nên nói thế nào.
Bởi vì vừa nói một cái là Úc Tri Niên sẽ bắt đầu kháng cự.
Dương Khác không hiểu tại sao Úc Tri Niên phải dọn ra ngoài, ngay cả nguyên nhân cậu khó chịu hắn cũng không hiểu thấu.
Cái ngày Úc Tri Niên rời thành phố Hách rồi gửi cho hắn tin nhắn không kết hôn nữa, hắn không hiểu.
Bây giờ cậu quay về, hai người lại kết hôn, Dương Khác vẫn không khác gì một kẻ bay trên mây.
Hắn cảm thấy sẽ tốt hơn nếu Úc Tri Niên có thể đơn giản như khoảng thời gian trước, tốt nhất là quay trở lại làm kẻ si mê Dương Khác giống trong nhật ký quan sát của cậu.
Lần đầu tiên Dương Khác trông thấy nhật ký quan sát phân tích là ở trên máy tính của một bạn học nữ tên Sophie.
Hai người học chung một môn và ở chung một nhóm.
Buổi chiều cả hai hẹn nhau ra thư viện làm bài tập.
Dương Khác mới viết bài được một nửa thì bỗng dưng nghe thấy âm thanh khó nói thành lời của Sophie kế bên, cô còn gọi tên hắn: "Khác, cậu đọc cái này đi."
Sau đó cô dịch laptop của mình tới trước mặt Dương Khác.
Trong nhóm chat có ai đó gửi lên một loạt ảnh chụp nhật ký.
Cô thử bấm vào một bức hình rồi để hắn nhìn.
Dương Khác trông thấy tên mình xuất hiện ngay dòng đầu tiên, nét chữ gợi cho hắn một cảm giác khá quen thuộc.
Hắn chuyển sang đọc dòng kế tiếp thì thấy chữ ký của Úc Tri Niên.
Đây là nhật ký quan sát Dương Khác vào tháng 10 năm 2016, chủ yếu ghi lại một lần tức giận hài hước của Dương Khác.
Nội dung ghi rằng không ai bấm thang máy nên Dương Khác mới tức giận.
Sự việc này mới trôi qua không lâu lắm nên Dương Khác vẫn còn nhớ rất rõ.
Lần đó Úc Tri Niên vào thang máy cuối cùng, theo lẽ đương nhiên sẽ đứng gần nút bấm nhất.
Cậu trò chuyện với bạn cùng lớp rất vui vẻ, tán dóc với nhau về độ hot của mấy tấm ảnh, rồi còn vờ như không phát hiện ra sự tồn tại của Dương Khác.
Tất cả mọi người đều cho rằng Úc Tri Niên bấm thang máy rồi, thậm chí các thành viên trong nhóm của Dương Khác cũng đều nói chuyện rất hăng.
Cả đoàn người cứ vậy mà đứng trong thang máy thật lâu, mãi đến khi Dương Khác nhận ra Úc Tri Niên ngớ ngẩn quên không bấm nút, hắn mới tự mình vươn tay ra bấm.
Không những vậy, Dương Khác cảm thấy Úc Tri Niên đang nói xấu mình trong nhật ký.
"Cậu ấy viết tận mấy trăm trang lận đấy." Sophie nói với Dương Khác: "Thật là khủng khiếp."
Dương Khác vẫn còn đang nhớ lại, nghe lời của cô thì cảm thấy cô có vẻ ngạc nhiên nên liền nói "Không hẳn đâu" rồi hỏi cô còn về những trang còn lại.
Ngày đó sau khi về nhà, hắn mở file nhật ký của Úc Tri Niên mà Sophie đã gửi cho hắn ra.
Lúc đầu chỉ muốn tùy tiện nhìn vài trang xem Úc Tri Niên viết gì trong nhật ký mà thôi, thế mà cuối cùng lại đọc từ đầu đến cuối.
Có một số việc Dương Khác nhớ rất rõ, một số khác thì không phải vậy.
Hắn cảm thấy bản thân trong nhật ký của Úc Tri Niên giống như một người rất dễ nổi giận, nhìn thấy Úc Tri Niên một cái là muốn đuổi cậu đi.
Trên thực tế thì Dương Khác cảm thấy mình không hề khoa trương như Úc Tri Niên nói.
Sau khi đi học, Dương Khác rời khỏi thành phố Ninh, vì khó mà chạy trốn được việc phải ở cùng Dương Trung Uân nên trái tim hắn chán nản.
Hắn đồng ý với bố mình rằng không ai có thể ép buộc hắn làm những điều mà hắn không muốn.
Hắn cũng không còn nhiều phẫn hận khi nói tới di chúc của Dương Trung Uân nữa, nhiều nhất hắn chỉ cảm thấy nó như một trò hề.
Phiền nhất chính là những năm gần đây lúc Dương Trung Uân gọi điện thoại cho Dương Khác, ông vẫn dùng giọng điệu và diện mạo đạo đức giả để bao bọc ham muốn thao túng mọi thứ của mình như cũ, nói chuyện di chúc hết lần này đến lần khác.
Còn khen Úc Tri Niên rất tri kỷ với ông, nghỉ đông nghỉ hè gì cũng đều về nhà hầu hạ lão già lọm khọm là ông đây, sau này nhất định cũng sẽ là một bạn đời đủ tư cách, thậm chí ông còn chúc mừng Dương Khác sớm tìm được người bạn đồng hành tốt.
Tất cả mọi thứ đều khiến Dương Khác cảm thấy khó hiểu và vô cùng phản cảm, không muốn có quá nhiều liên quan với Úc Tri Niên nữa.
Chẳng qua hôm nay sau khi xem hết nhật ký, Dương Khác lại không biết nên làm gì.
Hắn bỗng sinh ra một loại cảm xúc khác với sự đồng cảm trước kia.
Hắn cảm thấy Úc Tri Niên có hơi đáng thương thật, vì thế hắn đã đọc lại nhật ký một lần nữa.
Nhật ký của Úc Tri Niên nhanh chóng bị lan truyền khắp nơi.
Ngay cả Trạch Địch đã tốt nghiệp cũng biết đến vụ việc này, thậm chí hắn còn đặc biệt gọi điện hỏi thăm Dương Khác: "Nghe đồn mày đụng phải một tên cuồng theo dõi."
"Không phải." Dương Khác cảm thấy bọn họ dùng từ quá lố: "Tao và cậu ấy đã biết nhau nhiều năm rồi."
Trạch Địch ngạc nhiên hỏi Dương Khác mối quan hệ của hai người là gì.
Dương Khác không hình dung được nên chỉ nói đó là đối tượng mà ông ngoại muốn hắn kết hôn cùng.
"Thời nào rồi." Trạch Địch không thể tin nổi nói: "Thế mà còn có ép duyên.
Có phải ông ấy nghĩ mày cũng...!có chứng vọng tưởng như ổng không?"
"Cậu ấy không nghiêm trọng như vậy." Dương Khác ngăn Trạch Địch lại.
Dương Khác cho rằng sóng gió này sẽ nhanh chóng lắng xuống thôi, thế nên hắn không để ý lắm.
Có đôi khi xong việc hắn còn đọc lại mấy trang nhật ký quan sát của Úc Tri Niên để làm trò tiêu khiển.
Qua tuần thứ ba, Dương Khác không có lớp nên đến bệnh viện thăm Dương Trung Uân.
Dương Trung Uân nói hôm trước Úc Tri Niên mới đến nhưng nhìn trạng thái có vẻ không tốt lắm.
"Hình như ở trường nó bị người khác bắt nạt." Dương Trung Uân hỏi Dương Khác: "Con biết không?"
Dứt lời, Dương Trung Uân ho khan vài tiếng rồi ngồi dậy.
Hộ lý rót nước cho ông uống một ngụm, ông lại hất tay hộ lý ra khiến cốc nước rơi trên mặt đất.
Ông nổi giận với hộ lý: "Chẳng phải tôi đã nói là muốn nước ba mươi tám độ rồi sao?" Sau đó lại ho mạnh.
Ho một hồi lâu ông mới dừng lại