Biên tập: Môn Mổn ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 037: 2019»
Giữa trưa, mười một giờ, Triệu Tư Bắc đáp chuyến bay xuống sân bay thành phố Hách.
Một mình Dương Khác tới đón ông.
Lần này ông tới thành phố Hách một là vì nhận được lời mời về mặt học thuật, hai là biết con mình đã đăng ký kết hôn cùng Úc Tri Niên nên muốn nhân cơ hội này gặp mặt hai người một lần.
Dương Khác không mang theo lái xe mà tự mình lái.
Xe hắn xa hoa hơn xe Triệu Tư Bắc rất nhiều.
Buổi sáng phải đến công ty nên hắn ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng bây giờ hắn đã cởi áo khoác vest ra và để lại ở băng ghế sau.
Triệu Tư Bắc thấy ngón áp út tay trái đang đặt trên tay lái của Dương Khác đang đeo một chiếc nhẫn cưới.
Trong đầu ông bừng tỉnh, chợt cảm giác được khoảng cách của thế hệ.
Dương Khác bi bô tập nói, Dương Khác đi học mẫu giáo mỗi ngày, hình ảnh ông đón hắn từ biệt thự vẫn như ngày hôm qua, thế mà nháy mắt Dương Khác đã trưởng thành, thoạt nhìn đã có thể một mình đảm đương một phía.
Mà chính bản thân ông cũng từ một người cha không tranh được quyền nuôi con đến tuổi trung niên hay bị chuột rút và đau lưng vào mỗi buổi sáng sớm.
"Tri Niên đâu?" Triệu Tư Bắc hỏi Dương Khác.
Dương Khác trả lời vô cùng đơn giản: "Đến trường rồi ạ."
Triệu Tư Bắc tỉ mỉ quan sát biểu cảm của đứa con nhưng không nhìn ra chút dấu vết phiền lòng nào.
Chẳng qua trước khi đến thành phố Hách, ông đã nghe được chuyện tranh chấp cổ phần rất ồn ào của cổ đông Đức Khâm, cũng nhìn thấy báo chí đưa tin mấy ngày rồi nên tâm tình vẫn hơi phức tạp.
Hơn hai năm trước, lúc biết được Dương Khác ở chung với Úc Tri Niên, người làm cha như Triệu Tư Bắc đã hạ quyết tâm đi tìm Úc Tri Niên để chân thành nói chuyện một lần, khuyên cậu từ bỏ cuộc hôn nhân với Dương Khác.
Ông thừa nhận đây là quyết định ích kỷ và máu lạnh nhất trong cuộc đời ông.
Nhưng mà dưới sự can thiệp nhiều năm của Dương Trung Uân, những gì Triệu Tư Bắc làm được cho Dương Khác quá ít, cuối cùng cũng có một việc ông có thể làm vì Dương Khác nên đã kích động đi làm.
Cuộc nói chuyện đó đối với Úc Tri Niên mà nói là vô cùng tàn nhẫn.
Nhưng khi đó Triệu Tư Bắc cảm thấy có lẽ đây không hẳn là chuyện xấu.
Bởi vì đời người còn rất dài, việc Úc Tri Niên rời khỏi Dương Khác không chừng có thể giúp cậu tìm được tình yêu đích thực cũng nên.
Nhưng cho đến hôm nay, Triệu Tư Bắc đã không còn biết chuyện mình làm lúc đó rốt cuộc là đúng hay sai nữa.
Dù sao thì Dương Khác vẫn kết hôn với Úc Tri Niên.
Lúc Dương Khác mang Triệu Tư Bắc về nhà, đầu bếp đã sắp làm xong bữa trưa, vừa mới mang lên bàn ăn.
Cơm trưa là đồ ăn Trung Quốc, các món ăn rất phong phú.
Mặt trời rải nắng từ bên ngoài sân thượng vào phòng ăn, làm cho hoa tươi màu trắng trên bàn ăn cũng sáng rực lên theo.
Úc Tri Niên vẫn chưa về, Triệu Tư Bắc hỏi: "Tri Niên không về ăn trưa sao?"
"Vâng." Dương Khác nói.
"Dương Khác, chuyện với tập đoàn Đức Khâm kia ấy." Triệu Tư Bắc cẩn thận hỏi: "Có dễ xử lý không?"
Hình như Dương Khác không muốn thảo luận đề tài này.
Điện thoại của hắn rung lên, hắn liếc nhìn một cái sau đó nói với Triệu TƯ Bắc: "Việc chuyển nhượng cổ phần đã tạm thời bị đình chỉ rồi, bố đừng lo."
"Vốn dĩ con cũng không cần cổ phiếu." Hắn thả di động xuống, nói với Triệu Tư Bắc với vẻ bình tĩnh: "Nhưng con muốn kết hôn với Úc Tri Niên."
Triệu Tư Bắc nghe vậy thì chấn động trong lòng, ông ngước mắt nhìn Dương Khác.
Biểu cảm và ngữ khí của Dương Khác đều rất lạnh lùng, chẳng qua lời nói của hắn lại khiến Triệu Tư Bắc cảm thấy nuốt không trôi.
"Rốt cuộc chuyện kết hôn của các con sao lại thế này?" Triệu Tư Bắc hỏi hắn.
"Lúc đó Úc Tri Niên mới trở về được mấy ngày, tối đó chúng con ra ngoài ăn cơm xong thì em ấy lén lút muốn chuồn đi.
Sau khi con đuổi theo ra ngoài thì không biết vì sao em ấy lại hỏi con có phải công ty xảy ra vấn đề không, nói nếu cần tiền thì em ấy có thể đăng ký kết hôn với con." Chính Dương Khác cũng hiểu được chuyện này nói ra hơi vớ vẩn nên hắn thoáng ngừng lại vài giây: "Con đã thừa nhận."
Triệu Tư Bắc cạn lời, sững sờ tại chỗ.
Một lát sau ông mới hỏi Dương khác: "Vậy quan hệ hiện tại của hai đứa thế nào?"
"Không tốt." Dương Khác nói: "Hôm qua em ấy ở lại phòng lúc trước ông ngoại mua cho em ấy."
Lòng Triệu Tư Bắc như bị tảng đá đè nặng, nín lặng không nói nên lời.
"Bố, tối nay con không thể ở với bố được đâu." Dương Khác không phát hiện ra sự thay đổi của ông, chỉ nhìn vào không trung nói: "Đêm nay em ấy có buổi họp ở trường.
Con đi tìm em ấy."
"Không biết em ấy có không vui không." Dương Khác nói xong, dường như hơi phiền não, hắn nói: "Con đi hút điếu thuốc."
Hắn đi tới cạnh cửa sổ sát đất nhìn phong cảnh trong sân nhà rồi châm một điếu thuốc.
Cách tấm thủy tinh, Triệu Tư Bắc nhìn đứa con của ông đang đứng dưới gốc cây, thuần thục châm thuốc rồi im lặng hút.
Triệu Tư Bắc ngồi đối diện với một bàn đồ ăn nhưng ăn không vào.
Ông ngồi một lát rồi đi ra ngoài nói với Dương Khác: "Bố có chuyện này muốn nói với con."
"Sao vậy ạ?" Dương Khác hơi ngạc nhiên hỏi.
Hắn không hút thuốc trước mặt người khác nên dập tắt điếu thuốc.
Bộ dạng của Triệu Tư Bắc khác với ngày xưa, dường như hơi lúng túng.
"Lễ Giáng Sinh trước khi ông ngoại con qua đời." Bố hắn hơi gian nan thẳng thắn thành khẩn: "Bố biết con chuẩn bị nhận di chúc của ông ấy, cũng biết con sống chung với Tri Niên nên bố đã đi tìm Tri Niên nói chuyện một lần."
Đối với Dương Khác mà nói, lễ Giáng Sinh hai năm trước là một ngày đặc biệt.
Đột nhiên Dương Khác có cảm giác không tốt lắm, mày hắn hơi nhíu lại: "Nói chuyện gì ạ?"
"Bố cảm thấy quyết định của con rất bồng bột, không biết lo lắng cho bản thân." Triệu Tư Bắc thong thả nói: "Cho nên bố...!Lúc ấy bố đã đề nghị Tri Niên cân nhắc kỹ càng hơn con, kết hôn không phải trò đùa, không nên làm theo di chúc của ông ngoại con."
"Bố nói với cậu ấy." Giọng nói của Triệu Tư Bắc trở nên thấp hơn: "Hy vọng cậu ấy cho con được tự do, cho con quyền được độc lập theo đuổi tình yêu.
Cậu ấy đồng ý rồi, cũng đã làm như vậy."
Dương Khác sửng sốt trong chốc lát rồi thấp giọng hỏi: "Cái gì gọi là để con có cơ hội theo đuổi tình yêu?"
Hắn cảm thấy hoang mang khó tin, một lần nữa nhìn Triệu Tư Bắc, hắn cảm thấy dường như mình chưa bao giờ thật sự nhận ra người cha hắn tin tưởng này.
"Bố bảo Úc Tri Niên đừng kết hôn với con sao?" Hắn nhớ tới những suy đoán tối hôm qua Úc Tri Niên nói với mình: "Bố nói thế nào? Nói con không thích em ấy, nói con đang thương hại em ấy sao?...!Hôm qua em ấy đã nói với con như thế."
Vẻ mặt Triệu Tư Bắc xám xịt, hai vai hơi rủ xuống, không hề biện giải cho bản thân.
Hai người đứng trong sân nhà, cây cảnh bên cạnh bị ánh mặt trời chiếu rọi, bóng đổ trên mặt đất.
Dương Khác nhìn những viên đá dưới chân mình, nhớ lại cuộc sống hạnh phúc ngắn ngủi lúc chung sống của hắn và Úc Tri Niên.
Hắn nói với Triệu Tư Bắc: "Từ sau lễ Giáng Sinh đó, Úc Tri Niên không còn nhắn tin với con nữa, con đã nghĩ rằng em ấy..."
Triệu Tư Bắc im lặng, Dương Khác cũng không nói gì nữa.
"Bố cảm thấy con không thích em ấy sao?" Sau một lúc lâu, Dương Khác vẫn không nhịn được hỏi: "Bố đã hỏi ý kiến của con chưa mà lại đi tìm em ấy nói chuyện?"
"Con chỉ muốn chung sống hạnh phúc với Úc Tri Niên, trước kia là thế, bây giờ cũng vậy." Hắn tạm dừng vài giây rồi thấp giọng xuống: "Con trưởng thành rồi.
Chuyện kết hôn của con, trừ con ra thì chẳng liên quan đến ai nữa."
"Hôm qua em ấy nói với con tất cả." Hắn nhìn Triệu Tư Bắc, bất lực hỏi: "Bây giờ con phải giải thích thế nào thì em ấy mới không cảm thấy là con lừa em ấy đây?"
Buổi chiều, Dương Khác tới công ty nhưng công việc cũng không thuận lợi.
Thỉnh thoảng hắn lại thả hồn lên mây,