Biên tập: Môn Mổn ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 039: 2019»
Sau khi Úc Tri Niên đến Tam Văn, cậu về khách sạn trước, sau đó lại đi thăm người dì đã vài năm không gặp.
Em gái họ còn đang học đại học chưa nghỉ hè, Úc Tri Niên ở lại ăn cơm trưa ở nhà dì rồi nói chuyện với dì một lát.
Có lẽ là mười năm ở thành phố Ninh và thành phố Hách đã chiếm quá nhiều tình cảm của cậu.
Nhắc tới chuyện trước đây, Úc Tri Niên đều cảm thấy như đã cách cả một thế hệ.
Dì liên tục quan tâm đến cuộc sống tình cảm của Úc Tri Niên, cậu đều mơ hồ nói cho qua chuyện.
Ngày kế tiếp, Úc Tri Niên cầm theo thư giới thiệu của giáo sư đi đến nhà văn hóa Tam Văn.
Thật trùng hợp, hôm nay nhà văn hóa vừa mới triệu tập đơn vị trực thuộc để tổ chức hội nghị tuyên truyền sáu tháng cuối năm.
Vốn dĩ Tam Văn thuộc cấp quận, nhưng mấy năm trước thay đổi quy hoạch hành chính, nó đã trở thành một thành phố độc lập cấp tỉnh với ba quận và hai huyện.
Nhà văn hóa cũng mới được xây những năm gần đây thôi.
Phó giám đốc tự mình liên lạc với Úc Tri Niên xuất thân từ Xã hội học.
Ông vô cùng nhiệt tình mời cậu tới dự thính hội nghị, nói là có thể hiểu biết thêm một chút về văn hóa và đặc sắc ở một số quận huyện.
Trước cuộc họp, Úc Tri Niên mở cuốn Biên niên sử Tam Văn mà Phó giám đốc đưa cho cậu ra đọc.
Một thanh niên đeo kính tuổi xấp xỉ Úc Tri Niên bước tới bên người cậu thử hỏi: "Ngại quá, xin hỏi cậu là Úc Tri Niên sao?"
Úc Tri Niên thấy cậu ta có vẻ quen mắt, trong lòng cậu hiện ra một cái tên: "Mai Tư?"
"Thật sự là cậu sao?" Mai Tư kinh ngạc vui vẻ nói: "Tôi còn sợ tôi nhận sai người."
"Hồi cấp 2 sau khi cậu đi, chúng ta không còn gặp lại nhau nữa." Cậu ta nói: "Sao cậu lại ở đây?"
Úc Tri Niên bèn tóm tắt nguyên nhân mình đến đây.
Mai Tư nói với cậu rằng sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ta được nhận vào làm cán bộ ở huyện Hỉ Bình, hiện đang làm ở Trạm Văn Hóa*.
*Trạm Văn Hóa (Trung: 文化站 - Anh: cultural station): là thiết chế văn hóa công cộng cơ bản nhất ở cấp thị xã, thị trấn, cộng đồng dân cư đô thị, văn phòng quận, huyện, do nhà nước thành lập và chính quyền điều hành.
Tuy Hỉ Bình là một huyện nhưng vì giao thông không thuận lợi nên ra vào không tiện, gần đây mới thông xe.
Phong tục dân tộc ở đây được bảo tồn rất tốt, không quá giống với Tam Văn.
Úc Tri Niên nghe Mai Tư giới thiệu thì cảm thấy rất hứng thú.
Đã từng có người làm về Dân tộc chí ở Tam Văn, nhưng Hỉ Bình thì chưa có.
Cậu lại hỏi Mai Tư một ít vấn đề, bắt đầu nảy ra ý tưởng đi Hỉ Bình làm Dân tộc chí*.
*Dân tộc chí (民族志): Dân tộc chí hay dân tộc học miêu tả, một số người gọi là dân tộc ký, là một ngành học và cũng là phương pháp nghiên cứu định tính trong các ngành khoa học xã hội và nhân văn.
Tên tiếng Anh là ethnography.
Tại cuộc họp, Úc Tri Niên lắng nghe những người từ các Trạm Văn Hóa khác nhau giải thích về kế hoạch, trong lòng cậu rất nóng lòng muốn thử nên đã trao đổi thông tin liên lạc với Mai Tư.
Tối hôm đó cậu gọi điện cho giáo sư.
Giáo sư rất ủng hộ ý tưởng của cậu.
Úc Tri Niên cúp điện thoại xong lập tức kích động bắt tay vào viết ngay một kế hoạch điều tra đơn giản.
Cậu viết một lèo đến mười giờ đêm thì nhận được điện thoại của Dương Khác.
Dương Khác tóm tắt cho cậu nghe tình hình vụ khởi tố, lại hỏi cậu ở Tam Văn như thế nào.
Úc Tri Niên đang cảm thấy hứng thú về kế hoạch mới nên tinh thần phấn chấn chia sẻ với Dương Khác về trải nghiệm của mình lúc ban ngày ở Nhà văn hóa cũng như đặc sắc của huyện Hỉ Bình trong miệng Mai Tư.
Hôm nay có Dương Khác cổ vũ nên Úc Tri Niên vui đến mức phấn chấn nói hết chuyện của cả ngày.
Nói hết rồi cậu mới nhận ra hình như mình nói quá nhiều.
Cậu bình tĩnh lại, Dương Khác vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của cậu nên hỏi: "Em định làm dự án này trong bao lâu?"
"Dự định là nửa năm." Úc Tri Niên nói: "Nhưng cụ thế thì còn phải chờ em đến đó xem sao đã."
Dương Khác "Ừ" một tiếng.
Úc Tri Niên hỏi hắn làm sao thế thì hắn nói không sao.
Vì tín hiệu ở Hỉ Bình không tốt nên hồ sơ của phía Chính phủ cũng không quá chuẩn, tài liệu giấy về lịch sử cũng có thiếu sót.
Kế hoạch của Úc Tri Niên là ở lại chuẩn bị ở Tam Văn rồi đến giữa tháng Bảy lại đi Hỉ Bình.
Cậu vừa tìm tư liệu đọc trước vừa viết thêm một kế hoạch nghiên cứu mới, còn xin được một ít tài trợ.
Cậu gặp lại mấy bạn học trước kia ở Tam Văn, cũng nhận được không ít trợ giúp, mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú.
Dù sớm hay muộn thì Dương Khác cũng đều gọi điện ân cần hỏi thăm.
Vì Dương Khác nói không nhiều lắm nhưng lại như là không muốn cúp máy nên cuối cùng đành phải để Úc Tri Niên nói.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Úc Tri Niên cũng không biết nên định nghĩa mối quan hệ giữa cậu và Dương Khác như nào nữa.
Chẳng qua dường như cậu trở nên an tâm hơn rất nhiều.
Còn hơn lúc làm dự án về dân cư lưu động ở thành phố Ninh trước kia.
Lần này ít cảm xúc bơ vơ và vật lộn hơn, thay vào đó là có thêm cảm giác nghiên cứu nên cậu