Biên tập: Thủy Nguyệt┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 042: 2019»
Sau nhiều lần vất vả, cuối cùng Úc Tri Niên ở lại làng có dân số đông nhất huyện Hỉ Bình.
Tên là làng Đãng, cách huyện Hỉ Bình nửa giờ đi xe, là thôn có đường xá tốt nhất.
Cậu thuê căn nhà trệt nhỏ cạnh nhà trưởng thôn, Mai Tư kiếm cho cậu một chiếc xe đạp leo núi, thỉnh thoảng mang chút nhu yếu phẩm tới thăm cậu.
Ngôn ngữ địa phương ở Hỉ Bình khá khác Tam Văn, Úc Tri Niên nghe không hiểu hết nên tuyển thêm một trợ lý bản địa, tên là Thường.
Thường là em họ của đồng nghiệp của Mai Tư, ban đầu làm người dẫn đường ở công ty du lịch, sau này việc làm ăn đi xuống, cộng thêm sức khỏe người nhà không tốt nên quay về Hỉ Bình, tạm thời chưa tìm được việc làm.
Đồng nghiệp của Mai Tư nghe nói có người tìm trợ lý phiên dịch nên nhớ tới Thường.
Thường hơn hai mươi tuổi, tính cách vui vẻ, biết rõ thôn dân xung quanh, lại rất kiên nhẫn dạy Úc Tri Niên nói tiếng địa phương.
Cậu ta nhỏ tuổi, nhiều phong tục không hiểu rõ lắm nhưng rất nhiệt tình, sẵn sàng hỏi giúp Úc Tri Niên.
Dưới sự hỗ trợ của Thường, quan hệ giữa Úc Tri Niên và thôn dân phát triển khá tốt, bút ký viết cũng nhanh.
Tín hiệu ở làng Đãng xuất quỷ nhập thần, đa phần điện thoại đều mất sóng, trong thôn cũng không kéo dây mạng.
Úc Tri Niên muốn liên lạc với bên ngoài chỉ có thể dựa vào chuyến lên huyện với Mai Tư mỗi tuần một lần, ở trên huyện sóng điện thoại lên được đến ba vạch, ngoài ra thư viện chỗ Mai Tư cũng có máy tính.
Đối với chuyện này Dương Khác chưa từng phàn nàn, nhưng buổi tối Úc Tri Niên ở lại khách sạn huyện hắn luôn không chịu cúp máy.
Hai người lệch múi giờ, Úc Tri Niên đi ngủ thì Dương Khác mới vào làm, có mấy lần cậu nghe tiếng Dương Khác họp mà ngủ mất.
Trong nửa tháng ở Hỉ Bình, Triệu Tư Bắc liên hệ với Úc Tri Niên mấy lần.
Ông biết Úc Tri Niên đang viết dân tộc chí ở Hỉ Bình thì viết cho cậu một phong thư rất dài, bên trong ghi lại nhiều bí quyết thực dụng khi đi công tác ở vùng núi, cũng liên lạc với vị giáo sư từng viết dân tộc chí trước kia, nhờ đối phương hỗ trợ Úc Tri Niên liên hệ với quan viên chính phủ, giới thiệu cho cậu người quen bên cơ quan hồ sơ tỉnh, như vậy sau này cần tìm tư liệu cũng dễ hơn.
Lần đầu Úc Tri Niên tự mình viết dân tộc chí, cậu rất cảm kích sự giúp đỡ của mọi người, hai người thư từ qua lại đều chỉ bàn công việc, chỉ có một lần Triệu Tư Bắc hỏi Úc Tri Niên có phải tháng bảy Dương Khắc sẽ đi Hỉ Bình không.
Ông viết câu này ở cuối thư, chữ rất nhỏ.
Úc Tri Niên thừa nhận, Triệu Tư Bắc hồi đáp rất nhanh: "Mùa mưa ở vùng núi rất nguy hiểm, hai đứa đi lại nhớ chú ý an toàn."
Dân tộc chí của Úc Tri Niên chủ yếu là nghiên cứu phong cảnh và tập tục.
Mùa mưa ở Hỉ Bình sắp tới, người nơi đây vừa yêu vừa hận đối với mùa mưa, hàng năm đều làm lễ cầu phúc trước khi mùa mưa đến.
Đây là lễ hội lớn nhất trong năm ở Hỉ Bình, nửa tháng trước người dân đã bắt đầu chuẩn bị các loại vật phẩm tế lễ, trước cửa mỗi nhà đều đốt một loại huân hương chế từ cây cỏ trên núi.
Kể cũng khéo, Dương Khác đến Hỉ Bình đúng mấy ngày trước khi tổ chức lễ.
Đây là một trong những giai đoạn quan trọng nhất trong dự án của Úc Tri Niên.
Sáng sớm cậu phải đến Tam Văn đón Dương Khác nhưng thực sự không thể phân thân nổi, buổi sáng cậu còn phải lên núi hái hương liệu với người trong thôn, thế là đành nhờ Mai Tư đón người hộ, còn Thường thì trông nhà chờ hai người.
Hái hương liệu tốn thời gian hơn so với cậu dự đoán rất nhiều, mãi tới lúc mặt trăng lên cao cậu mới lưng đau chân mỏi về đến nhà.
Đẩy cửa vào, cậu thấy đèn trong sân vẫn sáng, chiếc quạt điện trong góc đang quạt vù vù.
Thường ngồi khoanh chân trên đệm bồ đoàn, đối diện có hai người.
Mai Tư và Dương Khác.
"Tri Niên." Mai Tư thấy cậu ngẩn ra thì vẫy tay: "Cuối cùng cậu cũng về, đi hái hương liệu lâu quá đi."
"Chúng tôi mới vừa nhắc tới cậu xong." Cậu ta nói.
Cách vài mét dưới ánh trăng, Úc Tri Niên nhìn Dương Khác, hắn ăn mặc giống lần trước, khiến người đối diện không thấy xa cách, Dương Khác không nói gì, chỉ nhìn Úc Tri Niên.
Úc Tri Niên đứng lặng mấy giây, nói với Mai Tư: "Nói gì về tôi vậy?"
"Nói chuyện cậu rất được yêu thích." Thường cười đùa hí hửng nói: "Hôm nay không phải anh lên núi với Diệu Diệu à, chắc em ấy lại bám lấy anh suốt phải không?"
Úc Tri Niên nghe thế thì hoảng hốt, vội giải thích: "Thường, chuyện này đừng nói linh tinh."
Diệu Diệu là con gái trưởng thôn, năm nay mười chín tuổi, đang học trường y tá, thời gian này nghỉ hè nên ở nhà.
Chắc là cô có thiện cảm với Úc Tri Niên nhưng tối đa cũng chỉ là nói chuyện tâm sự thuần khiết, ngoài ra không có gì khác.
"Là nói linh tinh sao?" Dương Khác bên cạnh tựa như đang bâng quơ hỏi.
Úc Tri Niên "Ừ" một tiếng, đến gần họ.
Trên cổng nhà mắc bóng đèn, là nguồn sáng lớn nhất trong sân, xung quanh thoang thoảng mùi nước hoa đuổi muỗi.
Nửa gương mặt của Dương Khác được ánh đèn chiếu sáng, nửa bên kia chìm trong bóng tối, vẻ ngoài anh tuấn, sạch sẽ không giống người sẽ nửa đêm xuất hiện trong sân nhà chốn núi, tư thế ngồi cũng rất thoải mái, cứ như bản thân là chủ nhà.
Thường ngáp một cái, bảo rằng nếu Úc Tri Niên đã về thì cậu ta cũng về trước.
Ngày mai Mai Tư phải đi làm, không ở lại lâu được, lát sau đã lái xe về huyện.
Úc Tri Niên dẫn Dương Khác vào nhà, thấy hành lý của hắn đã để trong góc.
Trên người cậu toàn bụi bặm, tắm xong ra ngoài thì thấy Dương Khác đangđọc thư giáo sư Triệu gửi mà cậu để trên bàn.
"Bố anh nhiều kinh nghiệm ghê..." Dương Khác cầm một tờ giấy lên, nói với cậu: "...chuyện tặng thuốc tặng rượu cũng chỉ dẫn."
"Mấy chiêu này rất có tác dụng." Úc Tri Niên đến cạnh đọc thư với hắn, cậu hỏi: "Anh tới một mình à?"
"Ừ."