Editor: Nha Đam
Thấy Công tước Hill đi ra, Hoàng tử Chad xoay người nhảy xuống xe ngựa.
Bộ quần áo hoa lệ dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh vàng rực rỡ.
Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, dung mạo tuấn mỹ, hoàng tử điện hạ tư thái ưu nhã, lễ phép mà thân sĩ đi về phía đối phương chào hỏi: "Công tước đại nhân mạnh khỏe."
Công tước Hill khách khí: "Cảm ơn điện hạ đã coi trọng, mời vào."
Công tước Hill làm một cái tư thế mời.
Hoàng tử Chad gật đầu, bảo tùy tùng cung hầu nâng đồ vật xuống xe ngựa.
Một đám nạm đá quý cái rương lục tục từ trong xe ngựa bị dọn ra tới.
Dưới ánh mặt trời, rực rỡ lấp lánh.
Công tước Hill có chút kinh ngạc: "Hoàng tử điện hạ, đây là?"
Đối phương mỉm cười.
"Công tước đại nhân, chúng ta đi vào rồi nói."
Công tước Hill gật đầu.
Tuy rằng còn không hiểu ra sao, lạ cũng hiểu ra chút gì đó.
Đoàn người đi vào đại sảnh.
Cung hầu đem cái rương tạm thời đặt ở đại sảnh.
Những cái rương lớn lớn bé bé toàn bộ được đặt đầy ở đại sảnh.
Công tước Hill vội đi sai người đi mời vợ cùng con gái.
Thời điểm phó hầu đến thông báo, Phong Thiển chớp chớp mắt, chậm rì rì từ trên ghế nằm lên.
Giãy giụa xong, vẫn là đi ra ngoài.
Thời điểm đi qua phòng cho khách, cô dừng lại một chút.
Phong Thiển nghiêng đầu nhìn nhìn, lại nhấc chân rời đi.
Nhưng mà.
Cửa phòng lại bỗng nhiên bị mở ra.
Tiểu mỹ nhân ngư dựa vào khung cửa, ngón tay tùy ý đặt ở mép cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
Phong Thiển: "!"
Hù chết người ta.
Cô liếc mắt nhìn hắn, không muốn để ý, lại tiếp tục đi về phía trước.
Lại bỗng nhiên bị đối phương kéo lấy đai lưng váy.
Bước chân của cô dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía đối phương.
Tiểu mỹ nhân ngư cong môi, đầu ngón tay hơi hơi dùng sức.
Cô rơi vào vòng tay của đối phương.
Tiểu mỹ nhân ngư ôm chặt cô, rũ mắt, đôi mắt hai người nhìn nhau.
Phong Thiển ngẩn người.
Chỉ thấy đối phương cong cong mắt, đột nhiên cúi người.
Tiểu mỹ nhân ngư lấy tay kia trế trụ đầu cô.
Khom lưng.
Cánh môi mỏng lạnh không hề báo hiệu bao phủ xuống dưới.
Hơi lạnh.