Editor: Nha Đam
Khi Phong Thiển tiến vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Công tước Hill nhìn thấy Phong Thiển, ánh mắt sáng lên, dò hỏi cô: "Thiển Thiển, trong cung có yến hội, con muốn đi không?"
Công tước Hill phản ứng như vậylàm Tây Á trái tim băng giá.
Cô ta nắm thật chặt nắm tay, âm thầm cắn cắn môi dưới.
Lại như thế rồi.
Cha mỗi lần đều sẽ cân nhắc Phong Thiển trước......
Dựa vào cái gì?
Mà Phong Thiển chớp chớp mắt, tầm mắt dừng ở thiệp mời trên bàn.
Công tước Hill thấy Phong Thiển nhìn chằm chằm thiệp mời, liền cầm lấy tấm thiệp nhét vào tay cô, "Đây là thiệp mời."
Phong Thiển sửng sốt, lắc đầu: "Con không cần."
Lại giơ tay đem thiệp mời thả lại chỗ cũ.
Cô thật là, không cần.
Tây Á thấy Phong Thiển đem thiệp mời thả lại, có chút vui.
Tuy rằng buồn bực, nhưng mà nghĩ đến mình có thể đi cung yến, đuôi lông mày của Tây Á dần dần nhiễm vài phần vui mừng.
Không ngờ câu nói tiếp theo của chị ta lại cho cô rội một chậu nước lạnh.
"Cái thiệp mời này, con nhận được năm cái rồi. Cho nên, con không cần."
Công tước Hill cũng có chút ngây ra.
Tiểu nha đầu cư nhiên nhận được năm cái thiệp mời đến cung yến!
Công tước Hill kinh ngạc đồng thời cũng có chút vui mừng.
Ừm, không hổ là con gái của ông.
So với Công tước Hill, Tây Á lại hoàn toàn ngây người ở tại chỗ.
Năm cái?
Huyết sắc cánh môi của cô ta mất hết, tay bởi vì dùng sức nắm chặt mà đốt ngón tay trở nên trắng.
Cô ta khổ tâm đi tranh thủ, chị ta lại dễ như trở bàn tay có được.
Thậm chí.
Đồ vật mà cô ta tranh thủ lại chính là đồ vật mà chị ta không cần.
Vì sao?
Rõ ràng đều là con gái của ch......
Ánh mắt Tây Á phẫn hận mà nhìn chằm chằm Phong Thiển.
Vì sao?
Lần đó trên du thuyền, tại sao chị ta cố tình lại không rơi xuống nước chết, còn được người ta cứu lên.
Rõ ràng...... Chỉ một chút nữa thôi.
Trên thế giới sẽ không có người tên Phong Thiển này.
tầm mắt Phong Thiển nhẹ nhàng dừng ở trên người Tây Á, đối phương vội vàng thu liễm cảm xúc trong mắt.
Phong Thiển không chút để ý nói: "Nếu Tây Á muốn đi, thiệp mời liền cho em ấy đi."
Lời này