Editor: Nha Đam
Tuổi thọ của nhân ngư dài hơn so với con người.
Tuổi thọ của nhân ngư Bình thường dài nhất có thể đạt 300 năm, mà Ariel lại là một ngoại lệ. (Edit từ đầu đến giờ bà tác giả ít xưng tên của tiểu mỹ nhân ngư, suýt quên mất tên nam9 thế giới này là Ariel ????)
Hắn có được 500 năm tuổi thọ.
Chính là, tuổi thọ dài có ích lợi gì?
Trong biển sau màu xanh này, cuồn cuộn mà tĩnh mịch.
Giống như cái lồng gian lớn.
Chậm rãi quên đi một sinh mệnh.
Ariel bắt đầu từ ngày hắn sinh ra, đáy lòng vẫn luôn có thanh âm nói cho hắn.
Cả đời này hắn phải đợi một người.
Là ai vậy?
Về sau, hắn gặp cô.
Vì thế, sáng tỏ thông suốt.
Hắn muốn có được cô.
Vĩnh viễn có được.
Chẳng sợ cái giá phải trả là gì, chỉ còn một phần mười tuổi thọ, chịu đựng xương giống như bị vạn tiễn xuyên tâm.
Chỉ cần...... Có thể được cô ấy.
Chút cái giá phải trả này, không tính cái gì......
-
Buổi sáng khi Phong Thiển tỉnh lại, bên người lại không thấy bóng dáng của người nọ.
Cô chớp chớp mắt.
Đêm qua mảnh nhỏ quấn lấy cô, càng muốn ôm cô ngủ.
Phong Thiển thỏa hiệp.
Mặc kệ hắn.
Tiểu mỹ nhân ngư ngây thơ như vậy, chỉ biết hôn hôn, ôm ngủ cũng không có gì ghê gớm.
Phong Thiển ngây ngốc, từ trên giường đứng lên, thay áo ngủ.
Cô ngáp một cái, chậm rì rì đi đẩy cửa ra.
Vừa mở cửa, trong nháy mắt một bóng ma rơi xuống.
Thiếu niên ngay trước mặt cô
Hắn cong eo, cằm gác ở trên vai cô.
Cả người mềm như bông, trọng lượng dường như đều đè ở trên vai cô.
Phong Thiển bị đối phương nhào vào người như vậy, không khỏi lui về phía sau vài bước.
Ui.
Có chút nặng.
Thiếu niên nâng cánh tay lên, ôm eo cô.
Trên người hắn lạnh lẽo, mái tóc dài hơi ướt.
Đối phương ôm mình như vậy, Phong Thiển cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Cô dừng lại một chút, giơ tay ôm lấy đối phương, cô chậm rì rì hỏi: "Anh đi đâu thế? Sao lại lạnh như vậy?"
Tay Tiểu mỹ nhân ngư nắm lấy eo cô ôm thật chặt, nhấp môi nói: "Xử lý chút việc. Nhưng mà, hiện tại có thể luôn luôn bên cạnh em rồi ~"
Tuy rằng...... Chỉ có 50 năm.
Phong Thiển ngẩn người, gật đầu, ngoan ngoãn lên tiếng "Ừm".
Tuy rằng, cảm thấy có chỗ nào đó hơi quái quái.
Hai người cùng nhau ăn bữa sáng, chỉ chốc lát, có người hầu đến đây truyền lời.