Editor: Nha Đam
Sau khi đạt đủ cấp độ, Phong Thiển mang theo Ôm Boss Không Buông Tay đi đăng ký tham gia Tam Tôn Tranh Bá.
Sau khi đăng ký, cô quay đầu lại và nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Phong Thiển chớp mắt.
Mảnh nhỏ?
Cô do dự và cất bước chạy tới bên đối phương.
Đến gần, có thể thấy rõ ID trên đỉnh đầu của người nọ.
Hoa Râm Bụt.
Gió thổi nhẹ lay động góc áo trắng như tuyết của đối phương.
Hắn bước đi chậm rãi.
Tấm lưng gầy lạnh lẽo trông có chút cô đơn.
Phong Thiển sững sờ, gọi đối phương lại: "Cậu... Đợi đã."
Diệp Cẩn nghe được thanh âm của cô, bước chân dừng lại, ngoái đầu lại trong nháy mắt, đôi mắt đen nhánh đối diện với ánh mắt trong trẻo và sạch sẽ của cô.
Sau khi phát hiện ra đó là cô, vẻ mặt hắn hơi sững lại.
Chợt nhớ ra những gì đối phương đã nói lúc trước.
Diệp Cẩn đột nhiên có chút không được tự nhiên.
Hắn có chút hoảng loạn thu hồi tầm mắt, không hiểu sao lại muốn... Trốn thoát.
Không phải là chán ghét.
Chỉ là... Không biết phải đối mặt với nhau như thế nào.
Hắn vẫn nhớ rất rõ những lời đối phương nói, bao gồm cả vẻ mặt nghiêm túc của cô khi nói lúc ấy.
Những kỷ niệm đó cứ lởn vởn trong tâm trí của hắn.
Khiến hắn... cảm thấy hoảng loạn.
Dường như có một cảm xúc rất lạ đang chiếm trọn trong lồng ngực.
Phong Thiển đứng sững tại chỗ, "..."
Chạy cái gì?
Cô rất khủng khiếp sao?
Phong Thiển nhìn chằm chằm bóng lưng của đối phương, nghiêng đầu nghi ngờ.
Sau khi suy nghĩ, Phong Thiển quyết định đuổi theo.
Cô lấy thanh kiếm trong ba lô ra và từ từ ném xuống đất.
Phong Thiển nhìn xuống và giẫm lên nó.
Ngự Kiếm phi hành là thế này à?
Cô đứng trên đó một lúc, nhưng thanh kiếm không có phản ứng.
Kỳ quái......
Sau khi Ôm Boss Không Buông Tay đuổi kịp tới, khó hiểu nhìn Phong Thiển: "Lão đại, tại sao anh lại giẫm lên kiếm?"
Thanh kiếm đó chính là Thần khí đó!
Lão đại nếu mà anh không thích... có thể cân nhắc tặng lại cho tôi!
Phong Thiển: "..."
Giọng cô hơi