Editor: Nha Đam
Phong Thiển liếc nhìn Kỷ Miên, rồi lại chiếc ô.
Chắc là phải chen chúc một chiếc ô rồi.
Tôi có thể đi một mình được không?
Hệ thống: "......" Hắn là mảnh nhỏ a! Là mảnh nhỏ linh hồn của Mộ Diễn điện hạ đấy!
Ký chủ tại sao cô có thể đối xử với hắn như vậy.
Mảnh nhỏ thật đáng thương.
Hệ thống biết được tính nết của ký chủ nhà nó, không thể không thay đổi cái cách nói: "Ký chủ, ngươi đi cùng mảnh nhỏ đi, mảnh nhỏ có thể giúp ngươi cầm ô. Nếu không, ngươi phải tự mình cầm ô đấy."
Phong Thiển cân nhắc một lúc, "Vậy có thể để hắn cõng ta không? Như vậy không phải càng nhẹ nhàng hơn."
Hệ thống: "!"
Mong ký chủ đừng quá phận nữa!!.
Kỷ Miên nhìn thấy cô chậm chạp không có đáp lại, không biết vì sao, trong lòng có chút mất mát.
Thiếu niên rũ mắt.
Trong phòng học có chút tối tăm, thân hình thon dài của thiếu niên giờ phút này không hiểu sao có chút cô đơn.
Phong Thiển đột nhiên đứng lên, một tay xách theo cặp sách.
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên và cúi sát vào người hắn.
Hai người giờ phút này cách nhau thật sự gần, gần đến mức có thể thấy rõ lông tơ trên làn da.
Hơi thở của cô phun lên người hắn, ấm áp và mềm mại, có chút hương kẹo ngọt ngào.
Kỷ Miên sững sờ, vành tai có chút đỏ lên.
Hắn nhìn đến cô gần trong gang tấc, có chút kinh ngạc, nhất thời đã quên nên nói cái gì.
Trong không gian tối tăm, giờ phút này độ ấm đột ngột tăng lên.
Phong Thiển chớp chớp mắt, hỏi: "Cậu nghĩ gì mà ngẩn người vậy?"
"Hả?" Thiếu niên cúi đầu, kinh hoàng mà lui về phía sau một bước, trầm giọng nói: "Không...... Không có gì."
Phong Thiển liếc nhìn hắn, ném chiếc ô vào tay Kỷ Miên.
"Đi cũng nhau thôi."
Cô đeo cặp sách ở ngực, bước ra khỏi lớp học trước.
Kỷ Miên tiếp được ô, nhìn xuống.
Thiếu niên lặng lẽ đứng đó một lúc, và từ từ, sau đó từ từ đưa tay lên.
Con ngươi đen trắng lúc này hơi ngẩn ra.
Thiếu niên vươn tay chậm rãi che ở ngực, tim trong ngực đập thình thịch thình thịch loạn nhịp.
Kỷ Miên có chút mê mang.
Tim đập nhanh quá.
Thật lâu sau, khóe miệng thiếu niên hơi hơi nhếch lên, hắn nhấc chân đi nhanh về