Editor: Nha Đam
Bệnh viện.
Thiếu niên đi đến phòng bệnh trên con đường quen thuộc, nhưng thấy phòng bệnh không có ai.
Hán sững người và bấm số của bác sĩ chính.
"Bệnh nhân trong phòng 201 đâu?"
Thiếu niên nhỏ giọng hỏi đối phương.
Bác sĩ chính nói với giọng khó hiểu: "Có phải là anh Diệp không? Phong tổng không nói với anh sao? Cách đây không lâu, Phong tổng đã chuyển bà Diệp Khuynh đến phòng VIP ở tầng năm rồi, đồng thời mời một đội chuyên gia từ nước ngoài đến tiếp quản điều trị cho bà Diệp Khuynh...... "
Bác sĩ chính còn chưa nói xong, trong mắt hắn chỉ còn lại sự kinh ngạc.
Đầu ngón tay hắn hơi buông xuống, điện thoại rời khỏi tai hắn.
Trong tâm trí đang lặp đi lặp lại lời nói của đối phương.
Cô ấy... đã vì hắn làm nhiều điều như vậy?
Thiếu niên chỉ cảm thấy trái tim mình bỗng chốc co thắt lại.
Chỉ muốn... nhìn thấy cô một cách nhanh nhất.
Hắn vội vàng cúp máy và đi thẳng đến biệt thự của cô.
Khi quản gia ra mở cửa nhìn thấy hắn, ông không có biểu hiện gì mà trực tiếp cho hắn vào.
À.
Là người quen.
Thiếu niên cụp mắt xuống để giấu nỗi xúc động.
Nhấc chân đi lên lầu, đẩy cửa phòng cô ra sau đó đi vào và đóng lại.
Phong Thiển lúc này đang nhàm chán bấm điện thoại.
Khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô nhướng mắt nhìn về phía cửa.
Thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào minhg.
Vẻ ngoài điềm đạm ấy lại khiến người ta có cảm giác gì đó khác lạ.
Thiếu niên đi tới gần cô, cúi người lại gần, sức nặng của cả người đều dồn vào cô.
"Anh làm gì đấy?"
Phong Thiển có vẻ bối rối.
"Em... đang bao dưỡng anh sao?"
Giọng của hắn rất thấp, ngữ khí mềm mại.
"Bao dưỡng?"
Phong Thiển vô tội chớp chớp mắt.
"Phòng bệnh VIP, và đội chuyên gia nước ngoài..."
Thiếu niên nhàn nhạt nhìn cô.
Phong Thiển: "..."
"Anh đã biết rồi..."
Giọng cô khó hiểu: "Anh không thích à?"
"Giận à?"
Diệp Cẩn nhìn cô chằm chằm mà không nói.
Cô chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương khiến cô càng ngày càng khó chịu.
"Anh......"
Phong Thiển ngập ngừng không nói nên lời.
Chỉ nghe thấy thiếu niên khó khăn lắm mới nói ra: "Thiển Thiển muốn bao dưỡng, cũng chỉ có thể bao dưỡng một mình anh thôi."
"Không được... Không được có người khác."
Giọng của người thiếu niên có chút gì đó ủy khuất.
Phong Thiển ngây ngốc.
Cô bao dưỡng mảnh nhỏ à?
Tuy nhiên, mảnh vỡ có vẻ không vui, Phong Thiển mím môi: "Sẽ không có ai khác."
Lời nói của cô, như có phép thuật, mặt mày của thiếu niên đột nhiên giãn ra.
Thiếu niên cong mắt, mím