Editor: Nha Đam
Mộ Bạch ngẩn ra.
Nàng... nghĩ như vậy à?
Thiếu niên lặng lẽ rũ mắt xuống.
Một lúc sau, ánh mắt của Quốc sư nhẹ nhàng dừng ở trên người cô, thanh âm có chút nhỏ: "Tính cách của ta thực sự không thú vị."
Giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, như thể nói lên một sự thật hết sức bình thường.
Hắn không nói nhiều lắm, người mà cô tiếp xúc trong phủ Quốc sư cũng chỉ có hắn.
Dù sao đối phương cũng là một đứa trẻ, tính tình hiếu động hoạt bát, làm sao có thể không ngại được cơ chứ.
Vẫn là cô độc một mình.
Phong Thiển nhìn chằm chằm thiếu niên, cô dùng tay nhéo nhéo đầu ngón tay của đối phương, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Bạch bên cạnh chăm sóc ta nhiều là được rồi."
"Ta không thấy nó nhàm chán." Cô nói tiếp.
Nói xong, Phong Thiển nhướng mắt nhìn thiếu niên ở đối diện.
Thiếu niên thoạt nhìn có chút giật mình.
Bên cạnh cô nhiều hơn sao?
Trong trí nhớ của hắn, cô gái nhỏ đã ngủ một mình suốt năm năm.
Là hắn đã quá mức.
Mình đã không suy sét đến vấn đề cô còn rất nhỏ, là trẻ nhỏ sẽ không có cảm giác an toàn, ngủ một mình chắc chắn sẽ sợ hãi.
Khi nhìn cô, hắn không khỏi nghĩ, trong năm năm đó, liệu cô gái nhỏ có vừa sợ vừa khóc khi ngủ một mình không?
Đặc biệt là... những đêm giông bão.
Mộ Bạch không khỏi càng cảm thấy tội lỗi.
Ánh mắt hắn thâm thúy nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc nói: "Từ nay về sau, ta cùng sẽ ngủ cùng nàng."
Phong Thiển: "..."
Hả?
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Ngủ chung?
Mộ Bạch nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên, sững sờ của cô, cảm giác tội lỗi càng thêm sâu, hắn khẽ thở dài: "Ta đã không chăm sóc tốt cho nàng..."
Phong Thiển: "???"
Cô vừa mới ngủ một giấc thôi, sao mảnh nhỏ lại đột nhiên nói ra những điều này?
Cô ngẩn người.
Quả nhiên, khi cô nói rằng cô muốn đối phương ở bên cạnh cô nhiều hơn.
Vì vậy, mảnh nhỏ thực sự đã chăm sóc cô nhiều hơn
Bữa trưa và bữa tối, Mảnh nhỏ đích thân ôm cô vào lòng sau đó đút cô ăn cơm.
Các lính canh trong phủ của Quốc sư thấy rằng