Editor: Nha Đam
Phong Thiển ngẩn người.
Sau đó mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.
Chậm rì rì vùi đầu vào trong lòng ngực Mộ Bạch, nói nhỏ: "Không tức giận..."
Chỉ là... không nghĩ tới.
Mảnh nhỏ sẽ bất ngờ hôn cô như thế này.
Thật xấu hổ.
Hơn nữa, vẫn là bộ dáng tức giận.
...
Dù còn say nhưng Mộ Bạch lúc này đã có phần tỉnh táo.
Thiếu niên chậm rãi giơ tay sờ sơ đầu cô.
Vừa rồi, không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Hắn dừng lại, nói khẽ: "Ngày mai, ta sẽ cùng đến Phong Khải quốc cùng với nàng."
Phong Thiển, đang chôn trong vòng tay của đối phương, nghe thấy câu nói đó, ngẩng đầu lên, nghi hoặc mà chớp chớp mắt.
"Có thể sao?"
Mộ Bạch rũ mắt nhìn cô: "Có thể."
Ghé thăm Phong Khải quốc với tư cách là Quốc sư của Thiên Vinh quốc.
Rốt cuộc, tiểu cô nương từng bị vứt bỏ.
Dù lý do là gì, vứt bỏ chính là vứt bỏ.
Dù lý do có chính đáng đến đâu thì cuối cùng vẫn bị vứt bỏ.
Ngay cả là bất đắc dĩ cũng không đủ để biện minh.
Làm sao hắn có thể yên tâm để cô một mình trở về Phong Khải quốc.
Ngay từ 1 năm trước, khi nhận nuôi một cô, hắn đã biết được danh tính của cô thông qua khả năng của chính mình.
Chỉ là một thân phận mà thôi.
Nếu hắn muốn, hắn cũng có thể biết nguyên nhân cô bị bỏ rơi.
Tuy nhiên, hắn không quan tâm đến điều này.
Bởi vì, đã là vứt bỏ, nói nguyên nhân lại có tác dụng gì.
Hắn chỉ muốn chăm sóc cô thật tốt.
Quyết định được đưa ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Cuối cùng, Mộ Bạch nghiêng người cúi đầu, nhẹ nhàng tựa cằm vào đầu thiếu nữ.
Hắn thấp giọng nói: "Ta tưởng... nàng muốn rời khỏi ta."
Cho nên......
Mới có thể mất khống chế.
Mà bây giờ, sau khi tỉnh lại, hắn cũng hiểu.
Cô chỉ muốn tìm kiếm thân thế của mình của mình mà thôi.
Ngọc bội mà cô tự tặng cho hắn rất giống với miếng ngọc bội trong nôi của cô.
Sau khi nhận ra điều này, Mộ Bạch cuối cùng cũng hiểu ra động cơ của cô.
Về phần bức thư cô để lại, hắn không mở ra đọc.
Lúc đó, cảm xúc đã mất khống chế, chỉ muốn bắt đối